Thời gian luôn một đi không trở lại. Vô tâm, tàn nhẫn đánh mất đi từng khoảnh khắc quý báu trong trái tim của ta. Đôi lúc mệt mỏi, đôi lúc muốn từ bỏ việc chạy đua theo thời gian, nhưng ánh mắt của con người vẫn theo vô thức mà hướng về một nơi xa xăm nào đó-nơi tiếng gọi của tình yêu đang đứng mãi ở đó để đợi chờ.
Ai có thể lí giải nổi sự mâu thuẫn trong bài toán của tình yêu? Ai có thể lí giải nổi cảm xúc mà ta dành trọn vẹn cho một người là đến từ đâu? Người ta muốn yêu, người ta sẽ yêu. Người ta kiếm tìm hạnh phúc, người ta phải nỗ lực kiếm tìm.
Tình yêu giống như vị đắng của cà phê, nhưng lại xen lẫn dư vị ngọt ngào khó nói thành lời. Một mực mệt mỏi, nhưng một mực lại lưu luyến không nỡ buông tay. Tại sao yêu một người lại khó khăn đến vậy? Tại sao lại tồn tại một thứ cảm xúc khiến ta không thể nào nhận ra nó là thực hay ảo? Chiếc đồng hồ cát không thể trọn vẹn mãi theo thời gian. Lòng người cũng vậy, khi đón nhận vô vàn khó khăn trong đời, làm sao có thể vẫn kiên trì mà bước tiếp?
Người ta kiên trì tìm lời giải đáp cho bài toán tình yêu, nhưng chẳng ai hay biết, đáp án đó ở ngay xung quanh ta. Nhẹ nhàng nhâm nhi tách cà phê và suy ngẫm, chúng ta sẽ mở ra một cánh cửa tương lai.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.