Nửa đêm, Mạnh Giản vì bị chuột rút đến đau mà tỉnh dậy, sờ sờ vị trí ở bên cạnh thì thấy lạnh. Cô bật đèn bàn ngồi dậy, mơ màng lấy điện thoại ra.
Đã ba giờ sáng rồi mà anh vẫn chưa về nhà.
Mạnh Giản khoác áo đi xuống lầu, căn nhà trống vắng tối om. Cô cẩn thận ấn công tắc ở hành lang, ngay khi ánh đèn màu vàng cam được bật lên, xung quanh nơi cô đứng mới có chút ấm áp.
Cô vào bếp rót một ly nước rồi ngồi ở bên bàn ăn, từ từ uống hết nửa ly.
Mạnh Giản xoa bóp bắp chân bị đau, liền lấy điện thoại ra chơi game.
"Where's My Water" cô chơi mãi không biết chán.
Chờ đến khi phía đối diện xuất hiện một tia sáng thì cô mới nhận ra, cô đã ngồi đây được hai giờ đồng hồ, hiện tại đã năm giờ rưỡi sáng rồi.
Người làm trong nhà cũng bắt đầu lục rục thức dậy để quét sân và dọn dẹp nhà cửa, cô nhẹ tay nhẹ chân cầm điện thoại lên tầng. Nếu để bọn họ biết cô ngồi ở đây suốt một đêm chắc sẽ bị dọa cho sợ hãi mất.
Vừa thức dậy nên bây giờ cô không thể ngủ được, cô mở mắt nhìn trần nhà, đôi mắt đảo quanh.
Anh ấy đi đâu? Không có một cuộc gọi hay liên lạc nào, anh cứ vậy một đêm không trở về.
Mạnh Giản trở người ấn chăn, nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ có khi nào anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác không, hay công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-o-trong-noi/3383603/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.