Chương trước
Chương sau
Kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng kết thúc, tại sao lại nói cuối cùng cũng kết thúc? Đương nhiên là vì Mạnh Giản không thể chịu nổi sự giám sát và quản lý của Chu Minh Thân, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái lồng sắt để hít thở.

"Tại sao em lại phải sống cùng anh?" Mạnh Giản ôm rương đồ kinh ngạc nhìn anh, ngày đầu tiên của cuộc sống độc thân vui vẻ của cô sắp tan biến rồi.

"Là bạn trai bạn gái, còn cần anh phải giải thích tại sao à?" Chu Minh Thân một tay cầm ly cà phê, một tay đút túi quần, dựa vào cửa, tư thế thoải mái.

"Là bạn trai bạn gái thì liền không có cuộc sống riêng tư?" Mạnh Giản trừng mắt.

"Em muốn làm gì thì làm cái đó, anh sẽ không can thiệp hay làm phiền. Ở cùng một chỗ, đây chính là điểm mấu chốt!" Chu Minh Thân nói.

Mạnh Giản gục đầu xuống như vừa bị giáng cho một đòn chí mạng, "Nhưng mà em sống ở trường cũng rất tốt, ở đây chắc chắn mỗi ngày đều bị anh dạy dỗ."

"Em hứa sẽ ngoan thì anh đảm bảo sẽ không dạy dỗ em!"

"Định nghĩa ngoan của anh yêu cầu quá cao, em ở trường vẫn là tốt nhất!" Mạnh Giản ngồi xổm xuống bên cạnh thùng đồ, nhìn anh với đôi mắt lấp lánh.

"Không được." Chu Minh Thân nhìn đồng hồ, nói, "Anh còn phải mở một cuộc họp video, tài xế sẽ đưa em đến trường."

Mạnh Giản ngồi trên giường, cụp lỗ tai. Cô quay đầu nhìn vào hai chiếc gối tựa trên giường, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình phải chung sống phi pháp với Chu nhị sao?

Ai, mặc kệ thế nào, trước tiên cứ phải giải quyết chuyện do tên khốn Chu Chiêu kia để lại đã.

Chu Minh Thân họp xong đi xuống lầu thì thấy Mạnh Giản vẫn chưa đi: "Em không định đi học sao?"

"Đi chứ, đi sớm hay muộn cũng không ai quản đâu mà!" Mạnh Giản tiến lên kéo tay anh ngồi xuống ghế sô pha.

Chu Minh Thân quay đầu nhìn cô: "Là ai nói buổi sáng còn phải dậy sớm, kêu anh buông tha cho em?"

"Ha ha ha..." Mạnh Giản cười gượng.

"Anh chỉ làm hai lần!" Chu Minh Thân híp mắt nói.

"Ha ha ha..."

Thấy Chu Minh Thân không hề có chút vui vẻ nào, Mạnh Giản dứt khoát ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, cọ cọ mũi vào ngực anh.

"Ôi, một lời nói dối nho nhỏ rất tốt cho những cặp đôi yêu nhau đó!"

"Đúng không?"

"Đúng mà, anh nghe em nói..." Mạnh Giản nói: "Em chậm chạp không đi đều có nguyên nhân cả đó, Chu Chiêu nhờ em cầu xin anh, em phải thành công thì mới có thể rời đi nha!"

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Cũng không phải buổi tối em không trở về."

"Anh không cần để tâm đến chuyện này được không!" Mạnh Giản ngồi thẳng người, "Em thật sự là vì anh ta mà ở lại nói chuyện, anh nghiêm túc nghe một chút đi!"

"Được, em nói đi!" Chu Minh Thân dựa người vào ghế sô pha nhìn cô.

Mạnh Giản bị ánh mắt áp bách của anh nhìn tới, cả người như quả bóng bị xì hơi, dũng khí đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

"Dù sao thì chính là anh ta không yêu cô ấy cũng không nghĩ đến việc kết hôn, miễn cưỡng ở bên nhau như vậy chẳng khác gì bị trói buộc cả, một chút hạnh phúc cũng không có!"

"Chu Chiêu nó từng yêu ai sao? Nó sống đến từng tuổi đó đã từng nghiêm túc có một đoạn tình cảm nào sao? Nếu nó có, bảo nó mang về nhà cho anh xem, anh đồng ý thì sẽ tự vì nó mà nói giúp!" Chu Minh Thân nói.

"Anh ta từng yêu ai thì làm sao em biết, không yêu Từ Nhứ chẳng phải đã đủ lý do rồi sao."

"Anh thấy Từ Nhứ khá tốt, lễ phép hiếu thuận, là một cô gái tốt, kết đôi với nó rất tốt!" Chu Minh Thân nắm tay cô, "Em đừng suốt ngày đi theo nó làm loạn, nó rối rắm thì em liền hồ đồ theo nó có đúng không?"

Mạnh Giản nói: "Lỡ như về sau Chu Chiêu gặp được người đáng giá để ở bên cả đời thì thế nào, như vậy chẳng phải càng đau lòng hơn sao? Lựa chọn có lỗi với hôn nhân hay có lỗi với chính mình, nếu đổi lại là anh thì sao, anh đưa ra lựa chọn thế nào?"

Tay Chu Minh Thân ngừng lại một chút, "Em muốn nói cái gì?"

"Nếu anh không ly hôn, không độc thân nhiều năm như vậy. Thời điểm đã có hôn ước anh gặp được em, anh liệu có thể cùng em ở bên nhau được hay không?" Mạnh Giản tiến đến dựa vào người anh, cô nhìn vào anh, cẩn thận phân rõ sự thay đổi trong mắt anh.

"Có thể." Chu Minh Thân thở dài.

"Vì cái gì?" Mạnh Giản lùi lại một chút.

"Bởi vì anh tương đối ích kỷ." Chu Minh Thân nói, "Cho dù là em đã kết hôn thì anh sẽ đem em từ người khác đoạt về, huống chi là chuyện của chính mình!"

Mạnh Giản gật gật đầu: "Vậy anh muốn để Chu Chiêu kết hôn trước sau đó ly hôn?"

"Sao em có thể xác định được nó ở bên Từ Nhứ sẽ không hạnh phúc?"

Mạnh Giản nói ra điều mà cô cũng cảm thấy có chút hoài nghi, cô nói cho chu Minh Thân: "Em cảm thấy bản chất của Chu Chiêu khá đơn thuần, còn Từ Nhứ khá phức tạp..."

"Sao anh không nói gì, có phải anh cảm thấy em điên rồi không?" Mạnh Giản bóp mặt anh.

"Không, anh cảm thấy em rất có cảm tình với Chu Chiêu..." Chu Minh Thân chăm chú nhìn vào mắt cô.

Mạnh Giản chống trán mình vào trán anh, hai người đối mắt với nhau, "Nếu chỉ qua vài lời nói mà anh nghĩ rằng em với Chu Chiêu có gì đó với nhau, thì anh thật quá đáng. Anh xem nhẹ em, cũng xem nhẹ Chu Chiêu."

"Không có, anh chỉ cảm thấy em cùng nó ăn ý còn hơn cả cùng với anh."

"Đương nhiên!" Mạnh Giản nhướng mày.

Chu Minh Thân nắm eo nhấc cô ngồi lên đùi mình, Mạnh Giản giạng chân ra ngồi lên, tư thế rất là bất nhã.

"Bảo bối, có phải tối qua em vẫn không đau đủ?"

Mạnh Giản nói: "Xem đi, anh vẫn ghen kìa! Đời người khó có được một tri kỷ, Chu Chiêu với em, chính là tri kỷ! Tuy rằng hắn ta thường xuyên hố em, em cũng thường hố lại hắn, nhưng đây chính là hình thức ở cạnh nhau của bọn em. Anh có thể cùng em bỏ lại những người khác để đi bắn pháo cho em xem sao? Anh có thể đi cùng những người phụ nữ khác rồi khóa cửa để em ở ngoài sao? Không thể nào, nhưng mà Chu Chiêu thì có thể, đây chính là bạn bè đó!"

Chu Minh Thân nói: "Giản Giản, tiêu chuẩn chọn bạn của em thật thấp."

"Không được gọi em là Giản Giản!"

"Đây là cách gọi thân mật, bảo bối..." Chu Minh Thân cúi đầu hôn cô.

Mạnh Giản thầm nghĩ trong lòng, so với "bảo bối", "Giản Giản" thì "Giản Giản" vậy.

Mạnh Giản cùng giảng viên hướng dẫn làm đề tài còn khó khăn hơn cả việc ngủ cùng Chu Minh Thân. Cô cùng Tôn Thiến cũng được xem là người theo đuổi nghiên cứu sau đại học, so với những người khác đang không ngừng cố gắng để thi cử, hay cố gắng để tìm cho mình một công việc, thì bọn họ chẳng là gì cả. Cho nên, bọn cô vì giúp đỡ cho bạn học quả thật là chạy đứt hơi. Đặc biệt là Mạnh Giản, cô được nhận một khoản học bổng kếch xù sao có thể không đền đáp lại cho cộng đồng được.

Mới khai giảng một tháng, Mạnh Giản liền gầy đi năm cân. Trong đó nổi bật nhất chính là ngực, đối với các cô gái, việc giảm cân, nếu giảm luôn cả mông và ngực thì quả thật có chút có lỗi với đảng và nhân dân. Cho nên, mặc dù cơ thể của Mạnh Giản đã săn chắc hơn, nhưng ngực và mông cô lại xẹp đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

"Không thể để những người khác làm thay sao?" Chu Minh Thân rất tức giận.

Mạnh Giản nằm liệt trên giường vẫn không thể nhúc nhích, "Boss à, làm sao ngài có thể hiểu được nỗi khổ của tôi cùng những người ăn dưa khác chứ!"

"Nói tiếng người!"

"Không thể đổi, em cầm tiền thì phải vì bạn học mà cống hiến, phủi tay bỏ đi thì sao được chứ!" Mạnh Giản ngồi dậy.

"Em cũng không lấy tiền của bọn họ." Chu Minh Thân nhíu mày, "Đi xuống uống canh hầm đi, xem bộ dạng xanh xao kia của em, người không biết còn tưởng anh ngược đãi em!"

"Em không uống! Thím Tề làm canh quả thật là có độc đó!" Mạnh Giản ra sức ôm chặt đầu gối, cái loại canh hỗn tạp đủ loại nguyên liệu cùng thảo dược kia đủ để làm cô mất cả vị giác, thật đáng sợ.

Chu Minh Thân nói: "Bình thường anh sẽ không nói đến lần thứ hai, để anh tới thúc thì em cứ chờ hậu quả đi."

Mạnh Giản than vãn, "Thật sự rất khó uống mà! Chính anh cũng không uống còn muốn em chịu tội!"

"Yếu ớt!" Chu Minh Thân nhìn văn kiện, mắt không thèm chớp nói.

Mạnh Giản tức giận, bổ nhào vào phía sau anh cắn một ngụm lên cổ anh, "Đêm nay em muốn ngủ ở phòng sách!"

Cắn xong liền bỏ đi, một chút cũng không dài dòng, quả thật rất có phòng thái nữ tướng!

Mạnh Giản bóp mũi uống hết chén canh màu đen xì, buồn nôn đến mức muốn nhổ hết ra. Kìm nén xúc động liền đi đánh răng, cuối cùng cũng sống sót qua một cửa.

Mạnh Giản biết Chu Minh Thân đang ở phòng ngủ đọc bản ghi chép làm việc, liền lặng lẽ lần mò vào phòng sách của anh. Bình thường nơi này không ai được phép vào, trừ quản gia.

Trên bàn có hai máy tính, Mạnh Giản không phân biệt được cái nào là dùng cho việc tư cái nào là việc công, nên đều mở toàn bộ ra, thầm nghĩ có khi nào Chu Minh Thân sẽ giấu vài thư mục linh tinh nào đó hay không, nói không chừng còn giấu loại phim mà đàn ông đều thích đó.

Tôn Thiến nói đã là đàn ông thì đều thích xem phim, chỉ cần là trai thẳng, không có ngoại lệ! Mạnh Giản lúc ấy còn không tin, cô thật sự không thể tưởng tượng ra được bộ dáng Chu Minh Thân xem loại phim ảnh đó, đành phải tự mình chủ động kiểm chứng một chút.

Hai máy tính đồng loạt khởi động xong, Mạnh Giản cuối cùng cũng tìm thấy một vài dấu vết nho nhỏ. Cô cố nén cười để bấm vào một thư mục, một chuỗi dài và sắp xếp có nguyên tắc, phân loại theo quốc tịch và cả nhãn hiệu đặc biệt, đủ để nhận thấy sự kiểm soát kỳ quặc của người này.

Mạnh Giản bấm mở một video, bên trong đại khái là một người phụ nữ Âu Mỹ tiêu chuẩn, chân dài eo nhỏ ngực lớn, động nhẹ một cái lồng ngực liền nhấp nhô một cách có tiết tấu, phía sau cũng là người đàn ông lực lưỡng, tám khối cơ bụng trước mắt. Mạnh Giản nhìn chằm chằm nữ chính có dáng người chảy cả nướng miếng, đừng có nói là đàn ông, nếu là cô, cô cũng không nhịn được nha!

"Đẹp không?"

Mạnh Giản bị một tiếng này làm giật mình đến ngã ra sau ghế, cô lập tức duỗi tay cầm lấy con chuột, nào biết được tốc độ của anh còn nhanh hơn, ấn tay cô đem cô nhấc lên.

"Chú hai..." Mạnh Giản nhìn anh vẻ mặt khó đoán, nhưng cũng không giống như đang tức giận.

Chu Minh Thân liếc mắt nhìn vào video đang phát, một tay ôm eo Mạnh Giản dán lên ngực mình, anh hỏi: "Hỏi em đẹp không?"

"Còn khá xinh đẹp..." Mạnh Giản cái người này, ngốc! Toang rồi!

"Đúng không? Vậy em có muốn thử một chút không?" Tay Chu Minh Thân từ eo cô từ từ di chuyển xuống chân váy.

"Đừng... không phải là em chỉ muốn biết một chút về nhu cầu tình cảm của anh thôi sao... không đến mức mạo phạm đến anh đi..." Vốn dĩ người nên chột dạ phải là anh mới đúng, không ngờ cô lại là người sợ hãi trước.

"Vậy bây giờ đã hiểu đủ rồi? Chúng ta thực hành một chút?" Chu Minh Thân không có ý định buông tha cô, trong lòng Mạnh Giản bồn chồn, cùng anh ngủ lâu rồi nên cô biết anh có biểu tình thế nào, mà lúc này ấy à, đại khái chính là gió lốc cấp mười hai.

Mạnh giản lùi về sau, Chu Minh Thân lập tức đem cô ấn trên ghế, anh trên cao nhìn xuống cô, nói: "Hơn nửa đêm còn khiêu khích anh, bảo bối, em thật dụng tâm lương khổ(1) nhỉ."

Mạnh Giản thật mẹ nó muốn khóc mà, cô chỉ nghĩ đến việc muốn cười nhạo anh một chút thôi mà. Nhưng hiện tại bộ dạng lại là xôi hỏng bỏng không(2),bảo bảo muốn khóc!

"Chú hai..."

"Anh đã nói không được gọi là chú hai!" Chu Minh Thân có chút đen mặt.

Mạnh Giản bị anh làm cho giật mình, đầu lưỡi xoắn xuýt, "Chu, Chu Minh Thân?"

"Nói!"

"Anh dọa em rồi..." Mạnh Giản không có chút tiền đồ, bắt đầu tìm cách đi đường vòng.

"Em mới là người dọa tới anh rồi, tên đàn ông đó đẹp đến vậy à? Em xem đến không thèm chớp mắt, so ra dài ngắn sao?" Chu Minh Thân cho tay vào trong váy ngủ của cô, một tiếng xé rách, trước ngực hở ra.

"Em xem hắn ta hồi nào, rõ ràng là em xem ngực của nữ chính kìa!" Mạnh Giản trừng mắt giải thích rõ, "Người đàn ông đó có gì mà đẹp, không phải đều xấu giống nhau sao?"

Mặt Chu Minh Thân lại càng đen.

"Được rồi, là em xâm phạm quyền riêng tư của anh, em sai rồi, chúng ta về giường được không?" Mạnh Giản xin tha.

Chu Minh Thân sao có thể bỏ qua cho cô, cơ hội mèo vờn chuột thế này ngày thường làm sao dễ dàng có được? Trong lòng anh hiểu rõ nhưng lại muốn xem bộ dạng Mạnh Giản cẩn thận lấy lòng, quả thật rất thú vị.

"Ở chỗ này đi!" Chu Minh Thân cởi áo ngủ, ánh mắt có tính xâm lược.

Mạnh Giản bị bắt nạt ở cái ghế dựa này đủ thảm rồi, cô thật sự không muốn ở chỗ này lại làm một lần nữa, mà Chu Minh Thân ở trên giường quả thật là bá đạo đến mức khó lay động được, nghĩ đến đây cô thật muốn rớt nước mắt.

Video vừa vặn truyền đến cảnh nữ chính vì nam chính mà KJ(3),Mạnh Giản chưa từng thấy qua, tức khắc liền mở to hai mắt như thể vừa bị đánh một đòn.

Chu Minh Thân quay đầu lại nhìn thấy, đến lúc quay người trở lại thì hai mắt đã đỏ rực.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Em không làm!" Mạnh Giản sao có thể không hiểu ý tứ của anh chứ.

"Ở chỗ này làm hoặc là KJ, em chọn đi!" Chu Minh Thân mở chân của cô ra, chỉ còn một bước.

Mạnh Giản cảm thấy bản thân rất có chướng ngại đối với KJ, cô liền chọn vế trước. Vì thế... tiếp đến chính là ba tiếng có khóc gọi cha thì cũng không nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của Chu Minh Thân nữa.

"Em không được..." Mạnh Giản chảy khô nước mắt, hai chân cô run rẩy, lại một lần nữa đạt được cực khoái.

Phía sau là là loại phim kia, dưới thân lại là người mình yêu nhất, Chu Minh Thân có thể dừng lại mới là lạ!

"Chúng ta về giường đi..." Mạnh Giản cảm thấy mình sắp không chịu nổi, nó động vào bụng khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Được." Lúc này đây, Chu Minh Thân lại rất dễ nói chuyện.

Hai người trần như nhộng trở về phòng ngủ, biệt thự đã sớm đóng cửa nên người làm chắc chắn sẽ không xuất hiện. Mạnh Giản bị ném lên giường, trên mũi chân vẫn còn chiếc quần lót.

"Anh không đeo bao cao su..." Mạnh Giản giờ mới nhận ra.

"Mang thai, anh cầu còn không được!" Chu Minh Thân ôm lấy cô phủ người lên.

"Em mới hai mươi mốt tuổi..."

"Anh đã ba mươi sáu, Giản Giản." Chu Minh Thân hôn vào nơi bí ẩn của cô, mắt Mạnh Giản còn vương lại chút nước mắt, "Ghê quá, anh đứng dậy đi!"

Đến điểm cuối thì Chu Minh Thân lại đột nhiên đứng lên, Mạnh Giản như bị ném giữa không trung, không thể lên cũng không thể xuống.

"Anh muốn hành hạ em thế này à!" Mạnh Giản đánh anh.

Một cái xoay người, Mạnh Giản ở trên anh ở dưới, chỉ vào thứ đang đứng thẳng kia, nói: "Muốn em hôn hôn nó?"

Mạnh Giản hung hăng cắn lên ngực anh một cái, Chu Minh Thân cũng không tha cho cô, ở trên người cô đốt lửa còn không chịu dập, làm cô khó chịu đến muốn bứt da đầu.

"Hôn thôi mà, chắc cũng giống như anh hôn em?"

Mạnh Giản thật sự bị đốt lửa đến khó chịu cả người, nghĩ đến người đàn ông trong video hưởng thụ như thế nào, còn người phụ nữ lại trầm mê đến thế nữa, hẳn là không khó làm đi?

Mạnh Giản bị chính suy nghĩ của mình lừa, môi cô vừa chạm vào vật kia, nó liền trở nên càng lúc càng lớn...

"Đừng..." Chu Minh Thân vừa động eo một cái, liền đầy miệng Mạnh Giản.

Anh giống như đang bay lên mây, nhắm mắt tận hưởng cảm giác hiếm có này, dù đã từng có nhiều người phụ nữ làm điều này cho anh, nhưng anh cũng không cảm thấy thoải mái như lần này.

Mạnh Giản bị anh bắt nạt đến buồn nôn, anh liền lùi ra, nhanh chóng bế Mạnh Giản lên, thu hồi súng kiếm. Mạnh Giản chỉ cảm thấy so với ngày thường còn trướng đau hơn.

"Anh rốt cuộc là ăn cái gì thế?" Mạnh Giản bị anh lôi từ dưới lên đến hoa mắt chóng mặt.

"Ăn em..." Chu Minh Thân đâm tới, cả hai người song song bước lên đỉnh.



*Chú thích:

1. Dụng tâm lương khổ: Tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

2. Xôi hỏng bỏng không: Không mang lại kết quả như mong muốn cho người nào đó, thậm chí là chẳng thu lại được kết quả gì, sau khi đã tốn công sức, thời gian cho việc gì đó.

3. KJ(Oral sex): Tình dục bằng miệng J... tui để nguyên cụm KJ vậy luôn cho nó đỡ ấy =))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.