“Sao, sao lại thế này?” Tiến sĩ Lý vẫn đang xử lý từ xa các vấn đề liên quan đến chiếc phi thuyền bị bắt cóc kia, bao gồm cả nhiệm vụ do Brownie yêu cầu. Vất vả lắm mới hoàn thành mọi việc, hắn ta vội vàng quay về khoang điều khiển, không ngờ lại gặp phải sự rung lắc khó hiểu này.
Vì đã biết lộ tuyến và điểm đến tiếp theo của phi thuyền, nên hắn ta mới lo lắng hỏi.
Đại khái là do cảm xúc dao động, một tiếng hô này của hắn ta có vẻ rất thất kinh, thanh âm không khống chế được vống cao lên làm hắn ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt là khi la lên, ánh mắt hắn lại bắt gặp Brownie đang ngồi ở ghế trung tâm, vẻ mặt tiến sĩ Lý giống như ăn cả một quả mướp đắng.
Không đợi người bên trong đáp lại, tiến sĩ Lý đã lùi về sau, cung kính cúi đầu: “Điện hạ, tôi, tôi không chú ý tới ngài đã ở đây….”
“Tình huống thế nào?”Tiến sĩ Lý nói chưa dứt lời, Brownie mở hai mắt, chậm rãi hỏi một câu.
Lời nói một nửa lập tức bị cắt ngang thực sự rất khó chịu, nhưng đối tượng Brownie hỏi không phải hắn ta mà là vị trợ lý Crans. Điều này khiến tiến sĩ Lý cảm thấy không thoải mái, dù sao thì hắn ta mới xử lý một đống chuyện vụn vặt và nhàm chán mới trở lại, không biết tình hình cụ thể là điều tất nhiên.
“Hình như, hình như đã tới nơi đánh dấu.”Crans nhìn rất chuyên nghiệp, một vẻ hoàn toàn không để ý tới tiến sĩ Lý khiến hắn ta cảm thấy hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883955/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.