Chủng tộc nhỏ yếu thường kém các chủng tộc khác về mọi mặt. Họ yếu đuối đã hàng bao nhiêu thế kỷ, ngay cả linh hồn cũng đã bị rèn rũa thành hèn mọn và nhát gan.
Bao nhiêu năm bị ‘tẩy não’, khiến cho chủng tộc này quên mất sự ‘tự do’, thậm chí đã còn không biết phản kháng là gì.
Chử Thư Mặc ngồi trước màn hình, nhìn từng khuôn mặt yếu ớt trong cabin, nghĩ tới vị Hiệu trưởng già đã mất liên lạc, đột nhiên có chút không rõ.
Có đáng không?
Lão Hiệu trưởng đã mất quá nhiều để cứu một chủng tộc hèn nhát như vậy, có đáng không?
Đến tận hôm nay, vẫn không có một Noelle dám mở miệng nói rằng họ bất mãn với chế độ thống trị của tộc Hồn thú, ngay cả đề cập cũng không. Một dân tộc yếu đuối, ngay cả tinh thần cũng nhỏ yếu đến nỗi không thể chịu nổi một kích như vậy, đừng nói tới năng lực, ngay cả tư tưởng cũng đã không có rồi.
Chử Thư Mặc nhíu mày, chỉ còn biết thở một hơi dài.
“Cái kia….” Anh chàng trợ lý trẻ tuổi đi tới: “Cậu có muốn ăn gì không?”
Ảnh đế tiểu Mặc thu hổi suy nghĩ của mình về, sau đó sờ bụng mình, lắc đầu nói: “Không ăn cay, ăn cay sẽ khó chịu.”
“À, à, được thôi.” Trợ lý trẻ tuổi ngây ngô gật đầu.
Cùng lúc đó, ánh mắt Chử Thư Mặc rơi trên nhóm Noelle bị nhóm người áo trắng đưa tới. Tất nhiên cậu cũng nhìn thấy tình huống vừa rồi của Mắt Kính, lại nhìn Mắt Kính bị trợ lý vứt trên đất, lại nhớ tới lời Ngu Uyên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883946/chuong-103-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.