Tựa hồ Chử Thư Mặc còn muốn nói điều gì đó, anh nhìn Ngu Uyên rất lâu, mãi cho đến khi được hắn mang về xe, vẫn không nói lời nào.
Ngu Uyên đưa anh ngồi ghế sau, còn ngồi với anh thêm chốc lát.
“Anh không ra à?” Hồi lầu sau, Chử Thư Mặc mới nhẹ nhàng hỏi một câu.
Xảy ra loại chuyện này, Hiệu trưởng Il lại không có ở đây, Ngu Uyên còn là cổ đông, chắc chắn rất quan tâm đến tình hình của Học viện lúc này. Huống chi lão Hiệu trưởng đột ngột xuất hiện trong phòng tiếp khách tại tổng bộ Ngu thị, hoặc hai người có giao tình kín đáo, hoặc đã đạt thành giao dịch nào đó, Chử Thư Mặc không biết.
Ngu Uyên không nói, anh cũng không muốn hỏi.
“Lát nữa.” Ngu Uyên nói xong, xoa đầu anh, nhân tiện lau đi một lớp bụi xám trên mặt anh.
Chử Thư Mặc cúi đầu, trong cơ thể vẫn còn cơn đau, nhưng qua một thời gian quả thực đã tốt hơn nhiều. Anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhích lại gần chỗ Ngu Uyên, cơn đau đớn đã vét sạch tinh thần của anh, có nơi an ủi ấm áp như vậy, anh chẳng muốn rời đi chút nào.
Ngu Uyên ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, hắn không ngăn lại hành động của anh mà thay đổi tư thế để anh có thể dựa vào thoải mái hơn. Hắn cũng có những phút nghỉ ngơi ngắn, cho đến khi Ficker bên ngoài gọi hắn, hai người vẫn không ai nói lời nào.
“Anh mau đi đi.” Chử Thư Mặc chú ý động tác của Ficker, dẫn đầu mở miệng nói.
“Ừ.” Ngu Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883931/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.