Hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi lại: “Nếu như con đường mà cậu muốn đi sẽ biến cậu trở thành con người khác thì sao?”
Búp Bê dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì: “Vậy cũng chẳng sao hết, tôi rất yêu tộc Noelle của mình, chỉ cần tình yêu này không thay đổi, dù có đen đúa thế nào đi chăng nữa tôi chắc chắn sẽ trở lại thành ‘tôi’ của ngày hôm nay, nhất định vẫn đứng nơi đây.”
Đôi mắt cô ấy vẫn còn vương nước mắt, lời nói ra lại khiến Chử Thư Mặc đau lòng. Thực ra anh rất muốn khuyên Búp Bê nên quay về, cô ấy cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, anh vẫn có thể đủ khả năng chăm sóc được. Anh đủ khả năng nuôi nấng Búp Bê thật tốt, biến cô ấy trở thành em gái thật sự của mình, không để cô chịu đựng khổ đau, cũng không cần cô phải làm những việc này. Nhưng lời này đã đến miệng rồi mà vẫn không thể thốt thành lời.
Búp Bê nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, đẩy đẩy Chử Thư Mặc: “Tiểu Mặc, cậu chờ một chút, tôi cho cậu cái này.”
Không đợi Chử Thư Mặc kịp phản ứng, Búp Bê đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy ra ngoài.
Khoảng mấy phút sau, cô ấy hấp tấp chạy vào, trong tay còn ôm….túi sách nhỏ lấm lem bụi bẩn của Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc thấy, ánh mắt sáng ngời, Búp Bê vui vẻ đưa cho anh: “Đây, tôi đợi bọn họ rời đi hết mới lén giấu túi sách của cậu, ai cũng không phát hiện. Tôi thấy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883904/chuong-66-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.