Chử Thư Mặc áp chế cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng. Trước đây, khi hình thể anh còn nhỏ, dù có những động tác thân mật hơn với Ngu Uyên, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Dù sao Ngu Uyên cũng chưa khôi phục trí nhớ, chỉ có những lý ức mơ hồ về anh.
Cho nên đôi khi hoài niệm về chuyện năm đó, thì cũng chỉ có cảm khái, quay đầu cái là thôi.
Đợi đến khi hình thể đã trở lại bình thường, lại được Ngu Uyên dùng phương thức vô cùng thân thiết ôm vào lòng, đủ loại kỷ niệm như thủy triều nháy mắt trút xuống, phủ kín mỗi một ngóc ngách trong cơ thể anh.
Không thể gạt đi độ ấm, xúc cảm và cả cái ôm quen thuộc này. Đặc biệt là cánh tay như gọng kìm và bả vai rộng lớn, Chử Thư Mặc đã từng cảm thụ vô số lần. Trải qua mấy ngàn năm, hắn có hóa thành tro anh cũng không nhận sai.
Cảm giác da thịt kề cận này, dù có giàu ngôn ngữ tới đâu cũng khó có thể diễn tả thành lời.
Chử Thư Mặc nhớ rất rõ, nhiều ngày đêm bên cạnh nhau như vậy, chính cái ôm vừa bá đạo vừa ấm áp này, đã làm anh không biết bao nhiêu lần thú nhận với lòng mình rằng anh yêu Thiên Diễn Đế đến thế nào.
Mặc dù ánh mắt của đối phương vẫn cứ luôn lạnh lùng, cơ thể cũng chẳng có mấy độ ấm, những lần đụng chạm không mang theo cảm xúc, anh vẫn cứ thích một Thiên Diễn Đế như vậy.
Vì vậy chỉ với cái ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883900/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.