Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Sau tiếng gọi kích động ấy, đứa trẻ bị trói trên cây Thập Giá khẽ cử động. Nơi mà Chử Thư Mặc đứng lại vô tình có thể thấy tình trạng của đứa nhỏ này, trên người đều là vết thương, còn bị trói lại bằng xích bản to, chỉ cần hơi động đậy một cái…..
Chử Thư Mặc quả thực không dám tưởng tượng đến đau đớn ấy.
Không biết Ngu Uyên đã tỉnh lại, hay đau đến chết lặng. Dưới tình huống như vậy, hắn lại không phát ra một âm thanh nào cả.
“Điện hạ!” Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một người phụ nữ vọt vào trong hầm ngầm. Kỳ lạ rằng hai người đàn ông kia cậu không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, còn người phụ nữ này, cậu có thể chắc chắn rằng đây chính là Ngu lão phu nhân.
Chẳng qua là, tuổi tác trẻ hơn so với lần đầu cậu gặp bà ta mà thôi.
Ngu lão phu nhân lúc trẻ có thể tự xưng là mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất nhã nhặn. Chỉ kịp nhing thấy Ngu lão phu nhân lao ra từ phía sau, cơ hồ nhào cả lên người đàn ông được gọi là ‘Điện hạ’ nọ, thanh âm kích động.
“Điện hạ, Điện hạ, rốt cuộc ngài cũng đã tới! Tiểu An, tiểu An,……”Nửa câu đầu còn kích động không ngừng, đến nửa câu sau biến thành nức nở, hai mắt hồng hồng, bắt đầu nói không nên lời.
Người nọ xem ra có vài phần không kiên nhẫn, hơi thở trở nên bồn chồn hơn, nhưng vẫn nhịn không đẩy Ngu phu nhân ra, chỉ gằn giọng đáp một câu cụt lủn: “Biết rồi.”
Hai từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883884/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.