Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngu Uyên cúi đầu nhìn nhóc con mặt than kia, sắc mặt hắn rất nghiêm túc. Trử Thư Mặc nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, thân mình hơi nghiêng, cái đầu nho nhỏ quay ra bên ngoài, một bộ dạng cái gì tui cũng không biết.
Hai giây sau, cậu còn nhân tiện nhét ngón tay vào miệng, rất chân thành dời đi lực chú ý.
“Đã lâu không gặp.” Người nọ yên lặng lau vệt nước miếng trên tay, sau đó lại gần, vươn tay ra trước mặt Ngu Uyên.
Ngu Uyên nhìn hắn một cái, một tay còn kéo ngón tay ra khỏi miệng Trử Thư Mặc, thành công bị cậu trừng mắt. Hắn còn muốn đặt cậu vào trong túi nhỏ trên ngực, nhưng Trử Thư Mặc nhất quyết không chịu vào, thậm chí còn dùng cả tay nhỏ chân nhỏ ra sức giãy giụa, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới.
“Nóng tính thật.” Người nọ nhìn Trử Thư Mặc, cảm thấy rất buồn cười.
Ngu Uyên không để ý đến hắn, rất lâu sau mới phát hiện Trử Thư Mặc đang dùng hết sức kháng cự hắn, hắn chỉ còn cách đặt cậu xuống đất. Nhóc con lập tức chạy đi thật xa, tựa như muốn tránh khỏi hắn. Lúc đó trong lòng hắn rất muốn vươn tay bắt lấy nhóc con, ôm trong lòng bàn tay, chỗ nào cũng không cho đi.
Nhưng nhìn cặp chân ngắn lon ton chạy đằng trước kia, hắn lại cảm thấy không nỡ.
Hắn thoáng nhíu mày khi phát hiện bản thân có thay đổi về mặt cảm xúc, tay lại nhanh chóng tóm lấy bé con chân ngắn vẫn đang lung lay lung lay chạy. Bé con chạy nửa ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883854/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.