Editor: Hoa Trong Tuyết
Có đôi khi Chử Thư Mặc rất muốn thôi miên bản thân, làm cho mình có suy nghĩ mình chính là một đứa trẻ.
Nói thí dụ như mới vừa rồi, nếu như là một hài nhi mới sinh ra, cùng với một tiểu cô nương giống mình, phải có cảm giác là cái ôm rất vô tư của hai đứa nhỏ.
Nhưng mà Ngu Uyên xuất hiện, trong máy mắt làm cho Chử Thư Mặc trở về nguyên hình.
Không, ngươi không phải là đứa trẻ, ngươi vốn là một lão già đã bước vào quan tài, chết cũng đều chết qua một lần rồi.
Ngay lập tức Chử Thư Mặc cảm thấy rất ủy khuất, cảm thấy vận mệnh thật không công bằng.
Sau đó lặng yên thò tay nhẹ khẽ đẩy đẩy Búp Bê ra, rồi sau đó người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ngu Uyên, đôi mắt mở thật to, giống như đã quên hô hấp, cả người đều khẩn trương không nói nên lời, Chử Thư Mặc há hốc miệng nhìn Ngu Uyên, rất không được tự nhiên.
Búp Bê nhìn qua nhìn lại vài lần, ánh mắt lại đột nhiên ngừng lại, dừng trên người Ngu Uyên, sau khi tìm tòi nghiên cứu hai giây, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhưng mà sau khi Ngu Uyên quét mắt nhìn nàng, Búp Bê liền lập tức cúi đầu.
Sau đó thò tay đẩy Chử Thư Mặc, nói nhỏ, "Cái kia, tiểu khả ái, ta về trước, ngươi cũng trở về đi, ngày mai gặp lại."
"Y y." Chử Thư Mặc gật gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nhìn nàng quơ quơ tay nhỏ, sau đó nghiêng đầu lại trông mong nhìn bình sữa trong tay Phỉ Nhĩ, lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/247855/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.