Editor: Hoa Trong Tuyết
Thời gian Chử Thư Mặc đến nơi này nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, hầu như đã hình thành thói quen ”người khác nói gì cũng khônng sao, dù sao ta nghe cũng không hiểu”, ngoại trừ hắn nghe hiểu những gì Ngu Uyên nói, những người khác nói hắn nghe giống như trên trời rơi xuống.
Qua thời gian dài hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, trái lại ở rất nhiều lúc có thể mượn việc này thực hiện rất nhiều việc khác nữa, dù sao việc học nói cũng là việc sớm muộn gì cũng sẽ làm, hắn nhân cơ hội này tìm hiểu thế giới hiện tại quan trọng hơn.
Ví dụ như việc nhìn chằm chằm vào cái túi nhung màu đen kia, nếu là người trưởng thành bình thường, tất nhiên sẽ làm cho người ta đề phòng.
Nhưng mà cứ như vậy trong thời gian dài, vẫn có chút tịch mịch.
Cho nên khi lão hiệu trưởng nói hắn phát hiện mình nghe có thể hiểu được, ngay lập tức trong lòng có chút mừng rỡ.
Lão hiệu trưởng nói loại ngôn ngữ trước đây hắn chưa từng nghe ai nói qua, nghe có vẻ hơi quỷ mị, giai điệu kỳ lạ, phát ra âm thanh một cách nhịp nhàng. Vì mừng rỡ nên hắn cứ như vậy ngồi ngẩng người.
Thành thành thật thật ngồi trên tay lão hiệu trưởng suy tư một lúc lâu, bắt đầu suy đoán này có phải là tiếng nói của con non mới sinh, những con non mới sinh đều biết, chẳng qua hắn là con non giả nên không hề chú ý.
Trầm tư vài giây, Chử Thư Mặc xê dịch bờ mông, nhìn sang trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/247853/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.