Chu Sinh mở choàng mắt, trần nhà với màu trắng chủ đạo sáng loà dưới bóng đèn điện. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng chỉ còn là vài hạt rả rích.
Lạch cạch. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Tần Hà Vũ không nghĩ tới, đúng lúc bản thân vào thì Chu Sinh tỉnh lại. Đối diện với tầm nhìn chăm chú của cậu, anh có chút lúng túng.
"Tôi chỉ đi ngang qua kiểm tra thôi."
Chu Sinh không trả lời, thành ra như thể Tần Hà Vũ đang chột dạ mà bào chữa.
Tần Hà Vũ bấm chuông đầu giường, để bác sĩ vào kiểm tra cho Chu Sinh. Sau khi xác nhận các số liệu đều ổn, họ liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại anh và Chu Sinh trong phòng.
Chu Sinh ngơ ngác nhìn mấy sợi dây đang truyền nước biển cho mình, lại nhìn ra bên ngoài, đáy mắt có chút sợ hãi với mấy đám mây xám xịt.
"Hồi sáng cậu ngất xỉu trong phiên toà. Bác sĩ bảo, tình trạng thân thể hiện tại không phải thời điểm tốt để làm phẫu thuật. Vì vậy tôi đã kí giấy dời lịch. Đợi cậu hồi phục rồi tiến hành cũng được."
"Tôi rất tốt." Chu Sinh đột nhiên cảm thấy, bản thân phải tỏ ra là mình rất mạnh.
"Tốt đến độ bị lão già kia quát liền xỉu."
"Tôi không sợ lão."
"Cậu còn đang nằm trên giường bệnh..."
"Tôi rất tốt."
Tần Hà Vũ nhìn thanh niên biểu hiện sự cố chấp, hai người hai suy nghĩ, nhưng rồi đều chung quyết định là không nói gì nữa.
Bên ngoài hành lang có tiếng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2461446/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.