Lúc Sầm Thuỷ tiến vào nhà con trai, đồ vật trong nhà thay đổi khá nhiều. Tuy vậy vẫn có thể nhận ra, đúng là nhà con bà.
Là một Alpha, tất nhiên Sầm Thuỷ cũng nhận ra được trong nhà có mùi của một Omega.
'Chẳng có lẽ thằng Vũ mang người về nhà?' Bà thầm nghĩ, nhất thời trong lòng cũng không biết nên vui hay buồn.
Tuy vậy, với bản năng của người làm mẹ, Sầm Thuỷ muốn chứng minh rằng suy nghĩ của bản thân là đúng. Bà đi tìm chứng cứ đúng là có một Omega trong nhà.
Tất nhiên, bà dễ dàng tìm được Chu Sinh đang nằm ngủ trên giường. Trong phòng đều là mùi Omega mà bà ngửi được từ cửa nhà.
Chu Sinh trùm chăn nửa mặt, Sầm Thuỷ cũng chưa nhận ra được cậu là người hôm đó ở buổi xem mắt. Hiện tại bà chỉ muốn gọi con trai về ngay hỏi cho ra nhẽ.
Làm một người phụ nữ sống trong sự dạy dỗ, tất nhiên Sầm Thuỷ sẽ không lôi đầu người trên giường kia dậy, rồi gào thét như những người vô học.
Bà rời phòng, ngón tay lướt trên điện thoại đến số của con trai.
Tần Hà Vũ đang ở trên trường thì nhận được cuộc gọi của mẹ, anh xin lỗi học sinh bên dưới rồi mới nhận điện thoại. Nghe được bà đang ở nhà của mình, anh nhíu mày. Là anh quá sơ suất, quên mất rằng mẹ của anh cũng có chìa khoá căn hộ.
"Con hiện đang trên trường. Mẹ có thể đợi con về rồi chúng ta nói chuyện không?" Tần Hà Vũ thở dài một tiếng, thoả hiệp với mẹ của mình. "Khi con trở về, con sẽ kể hết mọi chuyện với mẹ. Về... Omega kia, mẹ cứ kệ cậu ta đi."
Sầm Thuỷ không làm khó con trai, liền đáp ứng. Bản thân không biết đã nghĩ bao nhiêu điều trong thời gian chờ đợi. Nhưng Chu Sinh đã tỉnh, đem sự chú ý của bà dán lên cậu.
Không thể nói, Tần Hà Vũ thực sự chăm rất khéo, gần một tháng đã đem Chu Sinh nuôi đến mềm mại, rất ra dáng một Omega, không còn bộ dạng toàn xương với da lúc trước. Cậu vừa mới dậy liền ăn đồ ăn vặt mà mình lén giấu, hai má hơi phồng lên như mấy con thú nhỏ trữ đồ ăn.
Chu Sinh mơ màng nhìn chung quanh, điều đầu tiên nghĩ tới chính là bữa sáng. Hoàn toàn không để ý tới trong nhà có nhiều thêm một người.
Bữa sáng hôm nay Tần Hà Vũ chuẩn bị cho cậu là bánh bao giờ cùng sữa ngô. Ngoài ra còn có xúc xích ăn kèm, đem tâm tình thèm thịt của cậu thoả mãn.
Mặt bàn ăn không cao, Sầm Thuỷ ở đằng sau có thể nhìn thấy được những thứ ở trên bàn. Nhìn động tác quen thuộc như vậy, cũng không biết đã ở chung bao lâu.
Lúc Chu Sinh quay người muốn đi coi tivi, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Sầm Thuỷ. Thanh niên không hề ngạc nhiên, trái lại thản nhiên mà nói.
"Nhà này nghèo lắm, không có gì để trộm đâu."
Sầm Thuỷ: ??? Trông bà giống kẻ trộm lắm sao???
Chu Sinh nhìn lại người phụ nữ trước mắt, trông rất quen, nhưng lại chẳng nhớ ra là ai. Cuối cùng cậu chọn không quan tâm.
"Cậu tên gì? Chúng ta nói chuyện đi." Sầm Thuỷ hít sâu một hơi, bày ra tư thái ngạo nghễ nói.
"Chu Sinh." Chu Sinh đáp lại.
"Chu Sinh? Cậu là Omega đã kiện cha đẻ thời gian trước, phải không?"
"Phải, thật may là lão vào tù rồi."
"Tôi là người ngoài, không có quyền phán xét, nên tôi sẽ không hỏi cậu thêm về việc cậu có vi phạm quy chuẩn đạo đức hay không. Nhưng hiện tại, tôi thấy, hình như cậu đang sống chung với con trai của tôi."
"Tần Hà Vũ hả?"
"Tôi nhớ không nhầm, con trai tôi lớn tuổi hơn cậu rất nhiều. Mong cậu tôn trọng nó cho."
"... Bà tới để kêu tôi rời xa con trai của bà sao?" Chu Sinh nhớ tới mấy bộ phim cẩu huyết bản thân coi ở trên phim, hiếm có khi đột nhiên thông minh.
Sầm Thuỷ: ??? Tôi còn chưa có nói đến bước đó mà???
"Đúng là vậy." Sầm Thuỷ thấy ý định sau cùng của bản thân bị nói hẳn ra cũng không chột dạ, gật đầu thừa nhận. "Nếu cậu rời xa con trai tôi, tôi sẽ không để cậu thiệt. Cậu ra giá đi."
"Năm triệu được rồi. Cảm ơn."
Đột nhiên cảm thấy con trai mình bị định giá rẻ hơn một món nữ trang, Sầm Thuỷ hơi ngạc nhiên. Đôi mắt bà nhìn tới Chu Sinh, còn tưởng cậu đang nói đùa.
"Đắt quá sao? Vậy thì ba triệu. Nếu thấp nữa thì không đủ tôi ăn một bữa cơm đâu."
Chu Sinh cảm thấy mình quá chịu thiệt rồi. Tiền bồi thường từ lão cha già đã chuyển tới tài khoản của cậu, tuy rằng chưa phải tất cả nhưng đủ để cậu sinh sống một thời gian.
Sầm Thuỷ mở túi, lấy ra mấy tờ tiền rồi đưa cho Chu Sinh, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là lấy năm triệu cho cậu.
"Coi như cậu thức thời, tôi đưa cậu năm triệu. Mau rời đi đi."
Chu Sinh cầm được tiền liền đứng dậy, kiếm một chiếc áo khoác vào người rồi rời đi. Động tác rất dứt khoát, nhanh đến độ Sầm Thuỷ cũng không kịp suy nghĩ thêm.
Lúc Tần Hà Vũ trở về, Chu Sinh đã rời đi được một tiếng rồi.
"Mẹ, mẹ không làm gì cậu ta chứ?" Tần Hà Vũ nhìn mẹ của mình đang nhàn nhã thưởng trà ở phòng khách.
"Loại người tham tiền như cậu ta, con không cần luyến tiếc. Chỉ cần năm triệu liền đồng ý, quả nhiên, không có liêm sỉ."
"Năm triệu? Cháu của mẹ mà mẹ chỉ cho có năm triệu?" Tần Hà Vũ kinh ngạc hô lên. Anh hiểu rõ mẹ anh là người thèm cháu nội đến cỡ nào.
"Cháu nào cơ?" Sầm Thuỷ quay sang hoang mang.
"Cậu ta đang mang thai, là mang thai cháu của mẹ đó." Tần Hà Vũ cơ hồ hét lên.
"... Mới rời đi được một tiếng thôi, chắc chưa lâu đâu." Sầm Thuỷ run run tay cầm ly trà. "Đi đón về đi."
*****************
Tiểu kịch trường:
Tác giả: Cho cháu nội hẳn 1 Jack cơ :))
Sầm Thuỷ sau khi biết cháu nội nghe được việc này: Chuyện không như con nghĩ đâu, con nghe bà nội giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]