Ánh đèn bệnh viện chói loà, soi xuống nền sàn gạch men, phản chiếu rồi hắt lên gương mặt tối tăm của Tần Hà Vũ. Chiếc áo phông trắng của anh hơi lem vết máu, nếu để ý kĩ, sẽ thấy Tần Hà Vũ đang run lên, gân tay đều nổi cả.
Đèn phòng phẫu thuật đã sáng liên tục ba tiếng đồng hồ, cũng đem tim người đứng ngoài để lên cao suốt ba tiếng. Không khí ngột ngạt đến độ người ta nghe thấy được cả tiếng thở của nhau. Chẳng ai nói với ai, cũng chẳng ai nhìn ai.
Sầm Thuỷ ngồi gục đầu trên vai chồng, bà đã khóc mệt, không còn sức để nức nở nữa rồi.
Rõ ràng buổi sáng còn rất tốt, bà mới ban sáng còn chạm vào bụng Chu Sinh, cảm nhận thai máy yếu ớt bên trong.
Hiện tại, gì cũng không còn nữa rồi.
**************
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, oi ả với cái tiết trời cuối hè, chẳng có vẻ gì là sắp sang thu cả.
"Cậu Vũ, tôi cùng cậu Sinh xuống dưới sân."
Dì Hân đợi hai người bọn họ trở về từ nhà của Sầm Thuỷ. Bà đã làm xong bữa tối, đợi Chu Sinh múa dưỡng sinh dưới nhà xong lên liền có thể ăn.
"Được, làm phiền dì rồi." Tần Hà Vũ khách sáo nói.
Anh tháo cà vạt trên cổ xuống, thay cho mình chiếc áo phông thoải mái rồi ngồi vào bàn làm việc. Nhiệt độ trong phòng phả từng luồng khí lạnh khắp căn phòng, êm ru xua đi cái khí nóng mùa hè. Nhưng chẳng hiểu sao lòng anh cứ nhấp nhổm, thi thoảng lại nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2461398/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.