Chương trước
Chương sau
Ánh đèn bệnh viện chói loà, soi xuống nền sàn gạch men, phản chiếu rồi hắt lên gương mặt tối tăm của Tần Hà Vũ. Chiếc áo phông trắng của anh hơi lem vết máu, nếu để ý kĩ, sẽ thấy Tần Hà Vũ đang run lên, gân tay đều nổi cả.

Đèn phòng phẫu thuật đã sáng liên tục ba tiếng đồng hồ, cũng đem tim người đứng ngoài để lên cao suốt ba tiếng. Không khí ngột ngạt đến độ người ta nghe thấy được cả tiếng thở của nhau. Chẳng ai nói với ai, cũng chẳng ai nhìn ai.

Sầm Thuỷ ngồi gục đầu trên vai chồng, bà đã khóc mệt, không còn sức để nức nở nữa rồi.

Rõ ràng buổi sáng còn rất tốt, bà mới ban sáng còn chạm vào bụng Chu Sinh, cảm nhận thai máy yếu ớt bên trong.

Hiện tại, gì cũng không còn nữa rồi.

**************

Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, oi ả với cái tiết trời cuối hè, chẳng có vẻ gì là sắp sang thu cả.

"Cậu Vũ, tôi cùng cậu Sinh xuống dưới sân."

Dì Hân đợi hai người bọn họ trở về từ nhà của Sầm Thuỷ. Bà đã làm xong bữa tối, đợi Chu Sinh múa dưỡng sinh dưới nhà xong lên liền có thể ăn.

"Được, làm phiền dì rồi." Tần Hà Vũ khách sáo nói.

Anh tháo cà vạt trên cổ xuống, thay cho mình chiếc áo phông thoải mái rồi ngồi vào bàn làm việc. Nhiệt độ trong phòng phả từng luồng khí lạnh khắp căn phòng, êm ru xua đi cái khí nóng mùa hè. Nhưng chẳng hiểu sao lòng anh cứ nhấp nhổm, thi thoảng lại nhớ tới Chu Sinh.

Chẳng lẽ anh mắc chứng thèm khí tức Omega như Chu Sinh sao? Anh cũng đâu có mang thai?

Cuối cùng Tần Hà Vũ không nhịn được, vén rèm nhìn xuống dưới công viên nhỏ cạnh chung cư. Tiếng nhạc dưỡng sinh vẫn còn đang vang lên bên dưới, đám người nhịp nhàng làm ra bài múa quen thuộc.

Không khó để nhìn thấy, một thanh niên ở cuối hàng cầm quạt, nhịp nhàng bắt trước mọi người. Còn có dì Hân đứng bên cạnh, cũng vung lên chiếc quạt hồng.

Cả hai bọn họ đều rất vui vẻ.

Nhưng ánh mắt của Tần Hà Vũ rất nhanh liền chú ý tới bóng người tiến lại gần. Chiếc mũ rộng vành to lớn khiến người ta chẳng nhìn ra được gì cả.

Bước chân cô ta ngày càng tiến lại gần đoàn người, dừng lại ở một chiếc ghế, ngồi xuống. Vì chiếc mũ rộng vành, anh chẳng thể nhìn thấy được cô ta đang nhìn ai, đang làm những gì bên dưới cái mũ đó.

Linh cảm khiến Tần Hà Vũ cảnh giác, anh nhìn chằm chằm cô ta, không hề thấy chút xíu an toàn nào. Tần Hà Vũ rời phòng nhanh chóng chạy xuống dưới nhà.

Chu Sinh cùng dì Hân vẫn đang đứng giữa đoàn người ở cuối hàng, hai chiếc quạt trên tay mỗi người vung lên xuống theo từng tiếng nhạc. Cậu quay sang dì Hân vui vẻ cười gì đó, sau đó hơi chững người lại, tầm mắt dán lên phần bụng của mình.

Người phụ nữ với chiếc mũ rộng vành cũng động đậy sau thời gian dài không cử động.

Chu Sinh nhìn dì Hân, ra hiệu mình muốn đi uống nước. Đứa nhỏ trong bụng có lẽ cũng theo tiếng nhạc mà phấn khích không thôi, liên tục đạp vào thành bụng. Cậu còn tưởng nó đang nhảy múa trong bụng mình không bằng.

"Nhìn mày hạnh phúc nhỉ?"

Người phụ nữ mũ rộng vành tiến lại. Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp và thời thượng, chẳng nhìn được dung nhan bên dưới chiếc mũ.

Chu Sinh chẳng cần nhìn cũng có thể đoán được, đây là bà mẹ kế của cậu chứ ai.

"Nhiều năm bị hành hạ như vậy, ai chẳng mong được hạnh phúc." Chu Sinh vặn nắp chai nước.

"Đáng ra ngay khi mày được sinh ra, tao phải giết mày mới phải." Người mẹ kế ung dung nói. "Thầy bói nói không sai, mày chính là thứ hại cha khắc mẹ. Những ai có máu mủ ruột rà với mày, đều bị mày khắc chết. Chu Sương, cũng bị mày hại nên mới bên bờ vực sống chết ở bệnh viện."

"Cô ta bị gì thì liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ tôi còn sai người đi hại cô ta được chắc?"

"Ha, chưa đánh đã khai. Còn không phải mày hận Chu Sương năm trước thuê người hãm hiếp mày sao? Hiện tại mày ở đây giả bộ ngây thơ, cũng không biết đã bị vấy bẩn bao nhiêu rồi."

"Hãm hiếp? Người năm đó ra tay với tôi là hai mẹ con bà?"

"Phải, là tao. Tao đã sai người tông xe vào mẹ mày, để mẹ mày sinh non. Tranh thủ giết mày từ trong trứng nước. Nhưng ai ngờ được mày mạng lớn. Ông ngoại mày khi đó còn sống, nhanh chóng bảo vệ được mẹ con mày, nhưng sao mà ngờ được tao đã tráo giấy khai sinh. Cảm giác rõ ràng là Alpha lại bị biến thành Omega từng ngày, sống chui nhủi trong khinh thường thế nào? Có trách, trách mẹ mày không biết điều, chỉ biết mỗi ngày cản đường tao."

"Alpha?"

"Phải, mày chính là Alpha. Nhưng giờ là Omega rồi, chưa hoàn chỉnh cũng không sao. Cái thai trong bụng mày, cũng chỉ được một lần thôi. Lần tới sẽ không xuất hiện nữa đâu."

Chu Sinh lùi bước lại, cậu ôm lấy bụng mình đề phòng. Nhưng người đàn bà kia đã chuẩn bị sẵn. Bà ta lôi con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, lao tới chỗ Chu Sinh.

Tần Hà Vũ vừa chạy tới chỗ công viên liền thấy được cảnh này. Đồng tử anh hẹp lại kinh sợ, chỉ thấy Chu Sinh né được mũi dao đó, lại không nghĩ tới người phụ nữ đã có chuẩn bị, xoay người đẩy cậu một cái.

Chu Sinh không giữ được trọng tâm, thẳng tắp ngã ngửa ra nền đất.

"Chu Sinh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.