Sự suy sụp của Chu Sinh không hề thể hiện ra ngoài. Cũng không biết vì thân thể vừa trải qua phẫu thuật hay vì sự thật mất mát quá lớn, đến ăn uống cậu cũng không cần nữa.
Tần Hà Vũ mang cháo tới phòng bệnh, cằm anh lún phún râu. Đã mấy ngày rồi, anh đều sinh hoạt ở bệnh viện.
"Chu Sinh, hôm nay là cháo hải sản cậu thích. Bằng không ăn một chút đi."
"Ăn vào sẽ nghén. Không ăn đâu." Chu Sinh lắc đầu. Hai tay cậu vẫn để trên bụng, xoa xoa nhẹ nhàng.
"Sẽ không nghén. Không phải cậu bảo muốn đi xem đứa nhỏ sao? Hôm nay tôi đưa cậu đi."
Chu Sinh ngẩng đầu lên, bọng mắt sưng vù đỏ ửng khiến cậu trở nên đáng thương. Tần Hà Vũ mở nắp hộp giữ ấm, chiếc thìa nhựa vét vòng quanh mặt cháo, đưa tới một thìa.
"Há mồm đi."
"Nóng lắm." Chu Sinh nhìn thìa cháo, tủi thân nói.
Tần Hà Vũ cúi đầu, thổi phù phù vào thìa cháo. Những hạt gạo trắng được hầm bung xoè như những bông hoa theo hơi thở của anh dạt nhẹ sang một bên rồi lại tụ vào nhau.
Chu Sinh há miệng, ngoan ngoãn ăn hết hộp cháo, lúc cất hộp còn chưa đã thèm liếm khoé miệng một cái.
Tần Hà Vũ đã hứa thì tất nhiên sẽ làm. Anh lấy được từ bệnh viện một chiếc xe lăn để đẩy Chu Sinh đi lại. Dù sao vết mổ cũng chưa lành hẳn, nếu xảy ra vấn đề thì sẽ rất rắc rối.
Quả Quả được an bài ở nhà mai táng cạnh bệnh viện. Một ngôi chùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2461392/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.