Tần Hà Vũ nhìn băng gạc càng lúc càng ướt, tiếng nức nở cũng càng lúc càng lớn mà hoảng dần.
"Anh không có không cần em. Đừng, đừng khóc."
Chu Sinh nghe thấy lại càng khóc to hơn. Cứ như có bao nhiêu uỷ khuất đều trút cả ra trong một tối vậy.
Này là lần thứ hai kể từ sau khi Quả Qủa, Tần Hà Vũ thấy Chu Sinh khóc như vậy, Chu Sinh cũng là lần đầu tiên biết bản thân hoá ra không chỉ khóc khi mất đi quả của mình.
Nức nở một hồi, Chu Sinh mệt lả, tay vẫn nắm chặt góc tay áo của Tần Hà Vũ. Hình như là rất mệt, liền không níu được nữa, chuyển sang cầm lấy, cả người liền đổ về hướng bản thân đang nắm, muốn tìm Tần Hà Vũ.
Làm một cái cây cô độc nhiều năm, chỉ biết tranh đoạt lạnh lẽo chốn hoang dã. Sau này xuyên vào thân thể con người cũng chẳng hưởng được tình cảm gia đình, tình cảm của Tần Hà Vũ dành cho Chu Sinh, cậu vẫn luôn không để ý, dường như coi nhẹ. Cho đến hôm nay Sầm Thuỷ nói cậu nghe về sự tồn tại của thứ tình cảm này.
Thứ đang thuộc về bản thân lại đột nhiên thay đổi, mờ nhạt tưởng chừng như sắp biến mất khiến cậu hoảng sợ. Khi đã hưởng được sự ấm áp, có ai lại muốn quay lại cuộc sống cô độc lạnh lẽo chứ?
"Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ, Tần Hà Vũ."
Chu Sinh vẫn liên tục gọi, toàn thân đều leo lên người Tần Hà Vũ, tham lam mà ôm cổ anh nỉ non khóc lóc. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2461020/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.