Nhà của Tố Lượng tất nhiên ý không phải là nhà chính họ Tố. Hiện tại nơi đó đang là nơi ở của gia đình em trai cậu.
Tố Lượng ra ở riêng trong mặt căn biệt thự giữa lòng thủ đô, bên ngoài có công tác bảo mật rất tốt, cánh nhà báo cũng không thể chui vào chụp hình.
"Đồ thay của anh, em để bên ngoài cửa nhé?"
Tố Lượng đặt đồ trên tay xuống, hô lên với người đang đứng trong phòng tắm.
Hoắc Thâm tắm rửa xong, men say cũng đã tiêu hết, bụng liền đói. Anh mặc đồ Tố Lượng để ngoài cửa, nhìn mình trong gương xong tự phỉ nhổ mình một tiếng rồi mở cửa bước ra.
Tố Lượng cao mét chín gần như ngang với Tần Hà Vũ, cũng cao hơn Hoắc Thâm vài xen ti. Đồ tất nhiên là cũng không vừa vặn cho lắm.
"Chỗ lưng quần có dây rút, anh... kéo là được." Tố Lượng nhìn Hoắc Thâm, ấp úng nói.
Hoắc Thâm liếc người một cái, ngạo kiều đi tìm áo khoác ngoài của bản thân, khoác lên người. Hình như muốn ra ngoài.
"Anh muốn mua gì sao? Em, em đi mua cho."
"Tôi mua đồ lót, cậu biết size của tôi hay sao mà mua?" Hoắc Thâm cười khẩy một cái, không để ý lời Tố Lượng.
"Em biết chứ. Quần size L." Tố Lượng nhanh miệng hô lên.
Hô xong mới phát hiện ra mình nhỡ lời, cậu lúng túng nhìn Hoắc Thâm, bào chữa.
"Ban nãy em giặt quần áo cho anh, vô tình... thấy."
Ánh mắt của Hoắc Thâm càng thêm tối, còn có khinh bỉ. Tố Lượng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2461014/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.