Sầm Thuỷ đã nhấc nửa người lên khỏi ghế, trực tiếp ngồi phịch xuống, đặt túi cạnh mình. Bà nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Vậy bác Điền đã có cháu chưa? Nếu chưa thì sao bác không thử trước nhỉ? Năm sau được lên chức cụ luôn.”
"Cô Thuỷ đừng cáu." Người đàn ông tên Điền tiếp tục nói. "Tôi đây người nhà quê, nghĩ gì nói đó. Mọi người đừng có chấp nhặt với tôi làm gì. Còn không phải là tôi nghĩ cho mọi người sao? Dân gian bảo rồi, mang thai chín tháng mười ngày, sinh hạ đầy đủ thì không sao. Là mẹ tròn con vuông. Nhưng mẹ chết, con còn là con khắc mẹ. Mẹ còn, con mất là mẹ khắc con. Không chừng..."
"Nếu biết mình nghĩ gì nói đó thì không phải nên bớt nói lại sao?" Sầm Thuỷ đập tay cái rầm lên bàn. "Đầu tháng đầu năm bác ra đây rủa ai? Hay là phép tắc gia đình danh gia vọng tộc dạy bác như thế?"
Trưởng họ cứng người đứng đó, lúng túng không thôi. Ông nhìn tới Tần Chung đang đứng một bên xỏ tay túi áo, nhưng mày thì nhăn chặt.
"Cô Thuỷ, cô cũng đâu có vừa." Người đàn ông tên Điền đáp. "Nhà thờ tổ là nơi linh nghiêm, cô to tiếng quát nạt, nhỡ các cụ trách phạt thì sao? Còn có, phận đàn bà thì ở dưới bếp nấu nướng, nhà giàu thì cũng chẳng thoát được. Chú Chung luôn nhịn cô, đấy là do nó đi ở rể. Còn ở cái đất của nhà họ Tần chúng tôi, cô là cái đinh gì?"
"Bác..."
"Tần Hà Vũ." Tần Chung lên tiếng. "Con đưa mẹ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-bao-chong-nho-cua-toi-bi-dien/2460994/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.