Chu Sinh nhìn giọt máu đỏ nhỏ xuống từ đầu đinh nhọn, từ lòng bàn chân, cảm giác đau âm ỉ khiến chân cậu run rẩy, xuýt chút là khuỵ xuống.
Đạo diễn hô cắt liên tục, bên tổ hậu cần sợ đến ríu cả lại, cuống cuồng đi tìm dụng cụ dọn đinh, lại mang băng với thuốc cầm máu, khử trùng tới.
Hoắc Thâm lại càng lo hơn, người vừa mới đi làm lại đã bị thương thì sao Tân Hà Vũ chịu để người đi làm tiếp.
“Tổ hậu cần đâu, mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy hả?” Đạo diễn nổi giận hét lên. “Ai là người chuẩn bị số đinh này? Cậu Tùng, cậu qua đây.”
Tùng là tên diễn viên ban nãy đóng vai tội phạm bị rượt. Lúc thấy Chu Sinh bị thương, cậu ta là người thấy sợ nhất, xung phong đi mở một lối đi cho mọi người vào sơ cứu.
“Là người bên tổ hậu cần đưa cho tôi.” Tùng hô lên oan ức. “Anh ta nói, đạo cụ này khá giòn, dễ vỡ nên là để trong túi dày, lúc tôi hoạt động chú ý cẩn thận kẻo vỡ. Lúc bị cạnh đinh cọ vào, tôi còn sợ là hoạt động mạnh quá, bị vỡ mất mấy cái rồi. Eo tôi cũng bị cọ vào chảy máu nè.”
“Đạo cụ dễ vỡ thì lúc cậu rải là bị vỡ hết rồi. Vỡ rồi thì diễn cái gì chứ?” Đạo diễn tức giận hô lên. “Ai đưa cho anh?”
“Là… tôi không thấy anh ta.” Tùng hoảng đến phát khóc. “Đạo diễn, anh tin tôi. Này là vai diễn quan trọng đối với tôi. Sao tôi có thể mạo hiểm như vậy chứ? Nhất định, nhất định là có người muốn hại tôi.”
“Tôi tin anh, thế còn Chu Sinh thì sao? Cậu ấy bị thương rồi, tiền trì hoãn quá trình quay phim, các chi phí, ai đỡ tôi?”
“Chu Sinh, tôi xin lỗi. Tôi thực sự không biết. Cậu nói đỡ cho tôi đi. Tôi xin cậu đấy.” Tùng không giữ được cảm xúc nữa, nắm lấy tay áo Chu Sinh cầu xin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]