Chương trước
Chương sau
Editor: Tư Di

Nói chuyện rất lâu với người Tuyên gia mới hòa hoãn được mối quan hệ như lúc đầu. 

Diên Vương gia uất ức đến mức ngực không ngừng phập phồng, quả thật muốn khạc ra búng máu.

Bên này người Tuyên gia âm thầm dựng thẳng ngón tay cái.

Cho tới bây giờ, người Tuyên gia trung thành nhưng không trung thành đến mức mù quáng. Hoàng đế hủy hết cơ nghiệp tổ tông của bọn họ, suýt nữa Tuyên Chuẩn chết trên đường, muốn nói mấy câu rồi coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Ha ha. Là Vương gia quá ngây thơ hay là coi bọn họ quá ngây thờ?

"Ngươi có thể gọi Bổn vương là Diên Vương gia." Diên Vương gia cố nặn ra nụ cười.

Đoan Tĩnh nhướng mày: "Là tịch biên gia sản chưa đủ, còn muốn mạng người sao?"

Diên Vương gia tiếp tục cười: "Diên trong diên tục*."

*Diên tục: tiếp tục

Đoan Tĩnh nói: "Tịch biên gia sản một lần còn chưa đủ, đuổi đến tận đây để tiếp tục sao?"

Diên Vương gia không thể cười tiếp được nữa: "Thật ra thì ta thay mặt Hoàng huynh tới đây xin lỗi các vị."

Đoan Tĩnh nhỏ giọng hỏi Uyển thị đứng cách đó hai người: "Đồ bị tịch biên được trả lại ạ?" Cả phòng im lặng nên giọng nói dù nhỏ vẫn có thể nghe rõ.

Diên Vương gia ngậm một búng máu trong miệng, muốn ói ra mà không được, mãi sau mới nói: "Hôm nay ta đến đây, ngoài việc xin lỗi, còn có việc muốn bàn."

Tuyên Thống lập tức nói: "Tuổi tác của thảo dân đã cao, liên tục ốm đau, không còn sức lực nữa rồi."

Diên Vương gia trợn tròn mắt: Ta còn chưa nói chuyện gì mà.

Mặt Tuyên Thống rất bình tĩnh: Đừng nói.

Diên Vương gia hít một hơi thật sâu nói: "Thao Vương cấu kết với Ngão Đát, khởi binh tạo phản. Kinh thành đã thất thủ….!"

Mọi người ở đây đều kinh hãi.

Đoan Tĩnh bật thốt lên: "Nhanh như vậy sao?"

Ánh mắt Diên Vương gia rất mãnh liệt: "Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã dự liệu từ trước?"

Đoan Tĩnh tự tin gật đầu: "Hoàng đế mê muội, bị tạo phản là chuyện sớm muộn mà thôi."

Sự thật chứng minh tất cả, lại không có từ nào để phản bác.

"Có phải ngươi cũng bị Hoàng đế đuổi đi đúng không?"

Diên Vương gia theo bản năng nói: "Vân chưa."

......

Ánh mắt mọi người nhìn hắn lấp lánh.

Diên Vương gia im lặng: Hắn vừa nói "vẫn chưa" sao?

Những người khác dùng ánh mắt tỏ ý chính xác.

Diên Vương gia nói sang chuyện khác: "Lúc trước người mưu hại người của ngươi trước mặt Hoàng huynh chính là Thao Vương. Sau khi Hoàng huynh biết rõ sự thật, rất hối hận. Nếu không phải vì hắn đang bị thương phải rời đi, nhất định sẽ đích thân đến nhận tội ddl.qddi. Hôm nay, thiên hạ rơi vào tay Thao Vương, ngàn dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, kính xin Tướng quân rời núi tương trợ." Nói xong, hắn đứng dậy quỳ gối.

Chỉ có điều phòng quá nhỏ, động tác lại quá lớn, hắn cúi đầu, những người khác không thể làm gì khác hơn là lùi về sau hai bước, nhìn qua giống như tránh tà.

Tuyên Thống nhìn đỉnh đầu của hắn, chậm rãi nói: "Vương gia khách khí, thảo dân mang tội trong người, bị lưu đày ở đây, không phải quy ẩn rừng núi, không dám nhận hai chữ "rời núi".

Tâm Diên Vương gia chết lặng. Có một người ca ca làm việc không đáng tin cậy, từ nhỏ đến lớn phải đi thu dọn hậu quả, gánh vác, thu dọn, gánh vác…….. Trước kia còn may, Hoàng huynh còn có núi dựa lớn, lúc chà lưng sống lưng cũng thẳng tắp, lần này thì hay rồi, khom người cũng không lau sạch được.  

"Thao Vương đa nghi, nếu hắn chấp chưởng giang sơn, ta và Hoàng huynh khó mà giữ được tính mạng, Tuyên gia cũng khó trốn một kiếp. Xét về việc công hay tư, Tướng quân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn." Hắn khẽ cắn răng, chuẩn bị quỳ xuống, bị Tuyên Thống giữ chặt.

Tuyên Thống đang cầm hai tay của hắn, thật lòng thành ý nói: "Nơi này quá nhỏ, Vương gia không cần làm khó chúng ta." Không thấy Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng bị đẩy ra ngoài cửa sao?

Lời nói này vào tai Diên Vương gia lại mang hàm ý khác.

Làm Vương gia nửa đời, dĩ nhiên không thể không biết thân phận tôn quý của mình, đối phương không cho quỳ là ngại thân phận này.

Hắn lập tức lấy thánh chỉ từ trong ngực ra, đặc xá cho cả nhà Tuyên phủ, Tuyên Thống được phong làm Định Quốc công, lãnh Đại nguyên soái binh mã, chấp quản quân Tuyên gia ở Bắc Cương, vì biểu thị thành ý, đến Hổ phù cũng đưa.

Tuyên Thống từ chối một lúc, thật sự đẩy không được mới phải bất đắc dĩ thu nhận.

Nhìn ông nhận thánh chỉ, Diên Vương gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuyên gia lấy cớ Vương gia đi đường vất vả mệt mỏi. Không dám quấy rầy, nhiệt liệt ủng hộ mà đưa hắn đến một khách điếm rách nát, lưu lại hai người sai bảo, mình thì quay lại gian phòng ban nãy mở một hội nghị gia đình.

Tuyên lão thái thái nói: "Đây là cơ hội."

Một câu nói định ra hướng đi trong tương lai của Tuyên gia.

Những người khác trong Tuyên gia cũng không có dị nghị gì.

Không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của Tuyên phủ bị hủy hoại trong chốc lát. Phải ăn sâu bám rề tích lũy một phần gia nghiệp ở chỗ này, là con đường bất đắc dĩ, có con đường tốt hơn đương nhiên muốn đi con đường tốt hơn. Huống chi, Hoàng đế tịch biên gia sản lưu đày bọn họ, gieo họa cho một nhà, nhưng Thao Vương cấu kết với Ngão Đát, gieo họa cho một nước di.. Quyết định chọn ra một phương án đúng đắn nhất, để ý một chút, cũng chỉ có thể chọn Hoàng đế thôi. 

Tuyên Tú nói: "Chỉ sợ Hoàng đế qua cầu rút ván."

Tuyên Thống nói: "Không sao, lần này chúng ta nắm chắc binh quyền."

Từng trải qua một lần chịu thiệt, còn hi vọng ông sẽ như lần trước trông cậy vào con mắt của Hoàng đế sao? Nói giỡn, ông không ngu như vậy!

Tuyên Tịnh nói: "Phong nhị thúc lên làm Đại nguyên soái binh mã, lại chỉ tiếp quản Hổ phù của quân Bắc Cương. Hiển nhiên là Hoàng đế vẫn còn kiêng kỵ chúng ta."

Tuyên Ngưng nói: "Nói một cách chính xác thì đầu óc của Hoàng đế vẫn còn trong dự liệu của chúng ta."

Bọn họ thương lượng nửa ngày, nhất trí quyết định có thể rời núi, nhưng lần này bọn họ không làm trung thần, phải làm quyền thần.

Bọn họ đã từng ngây ngốc, đã từng bị Hoàng đế quăng ra đường……..

Bàn bạc xong, Tuyên Thống còn cố ý hỏi ý kiến của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc nói: "Không biết phụ thân của con sao rồi."

Người Tuyên gia: "......"

Suýt nữa quên mất Đoan Tĩnh còn một người phụ thân ở kinh thành. Kể từ sau khi gặp sư công của nàng, liền cho rằng thân gia ở Hành Sơn, thì ra là ảo giác.

Tuyên Ngưng lập tức phái người hầu đến khách điếm hỏi thăm tin tức chỗ Diên Vương gia.

Đoan Tĩnh nói: "Không phải hắn đang ngủ sao?"

Tuyên Ngưng đúng tình hợp lý nói: "Quốc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định Vương gia không ngủ được!"

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì Diên Vương gia bị thân tín gọi dậy trả lời câu hỏi. 

Hắn ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Lễ bộ thị lang tên gì?"

Người hầu sửng sốt.

Mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu.

Người hầu đành phải đi về hỏi Tuyên Ngưng.

Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh lại mắt to trừng mắt ti hí nửa ngày.

Tuyên Ngưng không nhịn được bóp mặt Đoan Tĩnh: "Đến tên tuổi của phụ thân cũng không nhớ?"

Đoan Tĩnh rất vô tội: "Gặp mặt liền gọi phụ thân. Có thấy ai gọi tên phụ thân đâu."

Tuyên Ngưng: "......"

"Chàng biết tên phụ thân chàng là gì không?"

"Tuyên Thống."

"Làm sao chàng biết?" Thật thần kỳ!

"……………" Ấy thế mà Tuyên Ngưng lại không nghĩ ra tại sao mình lại biết tên của phụ thân.

Hắn nói: "Mẫu thân ta kể."

Đoan Tĩnh nói: "Mẫu thân ta mất từ sớm."

"Người khác cũng sẽ nhắc tới."

"Từ nhỏ ta đã theo chân sư công ở trong đạo quán."

"Chẳng lẽ sư công của nàng không đề cập tới?"

"Khốn kiếp, tên phụ bạc, ngụy quân tử, tiểu bạch kiểm……."

"......"

Người hầu đến khách điếm trả lời: "Họ Ngư, dáng người trắng trẻo, có chút nhan sắc."

Diên Vương gia: "......"

Nếu mà hắn trả lời, không phải sẽ chứng minh hắn cho rằng quan viên đó có chút nhan sắc sao?"

Nhưng vấn đề là, hắn thật sự có nhớ ra một người.

"Ngư Ngọc Xuân?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.