Chương trước
Chương sau
Từ giờ đến hết tháng 4 mình bận ôn và thi cuối kỳ nên sẽ chậm chạp đăng chương. Đảm bảo hết bận sẽ bù đủ cho mọi người. Thành thật xin lỗi.

Editor: Tư Di

Tuyên Ngưng xoay người lại tóm tay nàng, Đoan Tĩnh tiện thể ngã vào trong ngực hắn.

Tuyên Ngưng: "……………." Dáng ngồi vững như vậy, rốt cuộc vì sao mà ngã vậy?

Đoan Tĩnh cùng không muốn.

Nhưng mà, thật, quá đau rồi!

Không thể kiềm chế được chân khí đang chạy tán loạn trong người, lúc thì đau dạ dày, lúc đau bụng, lúc lại tức ngực, giống như có người nào đó cầm cây búa nhỏ gõ đinh đinh đang đang trong cơ thể. Trách nàng cậy mạnh bắt tên, dùng nội lực, liền trúng chiêu rồi.

Tuyên Ngưng kiểm tra tay của nàng, lập qua lật lại mấy lần, đúng là căt hai đường, không sâu, đối với người hàng năm tác chiến mà nói, cũng chỉ như gãi ngứa không hơn. Nhưng thấy nàng khó chịu đến nỗi đôi môi trắng bệch, trong lòng có chút xúc động. Suy cho cùng cũng là thiên kim tiểu thư, không chịu đau nổi cũng là lẽ thường.

Chỉ là......

"Ai cho ngươi bắt!"

Hắn tức giận xé vạt áo lót xuống, giúp nàng băng bó vết thương.

Đoan Tĩnh nằm trong ngực hắn, đau đến đổ mồ hôi hột, nói một câu cũng không nói nổi, chỉ cảm thấy tay bị lắc qua lắc lại một lúc, người cũng bị lật lên, mơ hồ có người đang nói chuyện bên tai, nàng cũng không nghe được.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng nên luyện công cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, cẩn thận hơn một chút.

Quả nhiên, biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã vẫn là động phòng.

Nàng miễn cưỡng mở mí mắt, tìm kiếm Tuyên Ngưng.

Gương mặt vô cùng xinh đẹp đi tới, hình như hỏi nàng cái gì đó. Nàng nghe không rõ lắm, chỉ biết là người này không phải tướng công.

Đoan Tĩnh xoay đầu đi, ngồi dậy lần nữa, ngồi vững, cố gắng dẫn dắn chân khí tán loạn.

Tuyên Ngưng vứt Hoàng Vượng đã đồng ý rút lui trả lại đám huynh đệ Hắc Phong Thập Tam trại, thừa dịp nội bộ họ rối loạn, tiêu diệt một nhóm người. Đầu lĩnh gầy còm thấy không thể cứu vãn, không chịu nổi việc Hoàng Vượng luôn miệng tranh cãi ầm ỹ, cuối cùng ra lệnh rút lui.

Tuyên Xung theo bóng lưng của Hoàng Vượng hô: "Ngươi họ Hoàng nhất định phải mặc đồ màu vàng mới hợp lại càng tăng thêm sức mạnh! Lần sau đừng xuất hiện đen thui. Thật sự xấu, cởi hết còn đẹp hơn mặc đen thui."

Người làm Tuyên gia và nhóm sai nha cùng cười ầm lên.

Tuyên Ngưng quay về khu người thân, phát hiện Đoan Tĩnh lại ngồi dậy, cau mày nói: "Nàng thế nào rồi?"

Uyển thị nói: "Nàng không thích người khác, không muốn rời con một khắc*."

*một khắc: phút chốc

Tuyên Ngưng: "…………" Gần mực thì đen, nương hiền lương thục đức như vậy sao biết nói loại lời này, nhất định là bị phụ thân ô nhiễm.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, vẫn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo cánh tay Đoan Tĩnh, từ "ngươi" còn ngậm trong miêng, Đoan Tĩnh đã ngã xuống, trực tiếp ngồi vào trong lòng hắn.

Uyên thị hơi sửng sốt, âm thầm gật đầu: nàng dâu này có chút thủ đoạn!

Tuyên Ngưng cứng đờ, lỗ tai lặng lẽ ửng hồng, đang muốn để nàng có chút quy củ, mới phát hiện nàng đã ngất đi: "………Nương!"

Sau một trận hỗn loạn lại một trận hỗn loạn.

Liêu Huy mang theo Biển Kha dọn dẹp chiến trường.

Một người là con cháu nhà quan lập chí hướng ngồi ăn chờ chết, một là võ trạng nguyên chưa từng trải, làm gì đã gặp tình huống như thế này?

Cuối cùng vẫn là Tuyên Xung ra tay.

Lần đẩy lui quân địch này, không thể không có công của Tuyên gia, khi Liêu Huy luận công ban thưởng cũng không bỏ quả, lần này không chỉ cảm ơn, xiềng xích gì đó cũng thu lại.

Sau khi chiến đấu mệt mỏi, chọn một đia phương có thể công có thể thủ thì hạ trại nghỉ ngơi.

Hai đống lửa, Liêu Huy phân cho Tuyên gia một cái, thấy Tuyên Ngưng ôm Đoan Tĩnh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dời đến trên tay đang băng bó của nàng dừng một lúc: "Cô nương dùng tay không bắt bũi tên?"

Uyển thị nói: "Chính là đưa tay kều xuống……." Tự mình miễn cưỡng nói qua loa.

Cũng may Liêu Huy cũng khống hỏi tới.

Uyển thị chạy đến chỗ Tuyên Thống nói nhỏ: "Người không luyện võ có thể bắt được mũi tên không?"

Khi đó Tuyên Thống bận đánh nhau……… Ừ ngăn địch, cũng không thấy rõ chân tướng, chỉ tưởng tượng: "Trừ khi coi mình như cái bia."

Loại tự mình ngăn mũi tên này ước chừng vẫn có nhiều, nhưng hiển nhiên nàng dâu mới không phải loại này.

Lúc ấy Uyển thị thấy rõ ràng, nàng ấy giơ tay lên, kều trong không trung, mũi tên vững vàng rơi vào trong tay, sắc mặt trắng nhợt ném mũi tên đó ra phía sau d.d.l.q.d-di. Nàng chần chừ nói: "Chàng nói xem lai lịch của nàng ấy, có thể là dạng hiền lành thiện lương hay không?"

Điều nàng nghĩ đến đương nhiên Tuyên Thống cũng nghĩ đến, nhưng lòng dạ phóng khoáng, lơ đễnh: "Tuyên gia đã đến tình trạng này, có mưu đồ gì?"

"Cái này cũng khó nói, thiếp thấy đám sơn tặc hôm nay cũng không có lòng tốt." Nếu là thật sự muốn cứu người, làm gì có loại đánh nhau này, còn muốn dùng đủ mọi cách chọc giận sai nha. Lòng nàng bất an: "Hắn vẫn chưa muốn bỏ qua cho chúng ta."

Tuyên Thống ôm chặt nàng: "Đừng lo lắng."

Tuyên Ngưng thấy Đoan Tĩnh mãi không tỉnh, đang muốn tìm Tuyên Thống và Uyển thị nghĩ cách, giương mắt chỉ thấy bọn họ lại bắt đầu chàng chàng thiếp thiếp, đúng kiểu không chứa được người ngoài, không nhịn được che mắt.

Khi Đoan Tĩnh tỉnh lại, sắc trời đã tối, bên cạnh chỉ còn đống lưa đã cháy hết.

Nàng lắc lắc đầu, thấy chiếc cằm với những sợi râu mọc lun phun cùng đường nét rõ ràng của bờ môi duyên dáng.

Cái gọi là mỹ nhân, chính là ngũ quan chia chia hợp hợp cũng đẹp như thiên tiên.

Cái nhìn chăm chăm mãnh liệt, khiến Tuyên Ngưng làm như không nhìn thấy cũng không được. Hắn mở mắt, cúi đầu nhìn nàng, đối diện với cặp mắt lấp lánh kia. 

Dung mạo nang không kém, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành giống Uyển thị, cũng không xinh đẹp rực rỡ bằng Liễu thị, lại hơn ở xinh đẹp tao nhã, nhất là trên trán, sự khờ khạo không hiểu thế sự pha lẫn với anh khí không thể che đậy, lúc đỏ mặt cũng không ngoại lệ……….

Hả? Đỏ mặt?

Hắn bỗng nhiên phát hiện trên mặt nàng dần dần hiện lên vẻ xấu hổ.

Vậy mà nàng cũng biết xấu hổ?

Tuyên Ngưng như thấy cây vạn tuế ra hoa, ánh mắt càng chuyên chú.

Lông mi Đoan Tĩnh run rẩy, ngước mắt vội vàng liếc hắn, lại liếc hắn, thấy hắn vẫn đang nhìn mình, cuối cùng không nhịn được nói: "Ngươi……. Nguyện ý sao?"

Như bị dội nước lạnh, kinh ngạc chưa kịp thành hình đã bị đánh về nguyên hình ban đầu bình tĩnh trở lại. Hắn nói: "Không hề."

Khóe miệng Đoan Tĩnh sụp xuống: "Tại sao?"

Lý do nhiều người nhìn chăm chăm đã dùng qua một lần, hiển nhiên nàng không thèm để ý, Tuyên Ngưng không thể làm gì khác hơn là đổi lý do khác: "Trong người ngươi trọng thương."

"Chỉ là viết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!" Đoan Tĩnh lo lắng nói.

"Nếu là vết thương nhỏ." Tuyên Ngưng thong thả ung dung nói: "Vậy giờ ngươi đứng lên đi."

"Hả?" Đoan Tĩnh còn chưa kịp hiểu tình huống ra sao, phía sau lưng đã bị thúc ngồi dậy.

Đùi phải Tuyên Ngưng giật giật tê dại, thay đổi tư thế, nằm xuống ngủ.

Đoan Tĩnh có chậm hiểu hơn nữa cũng phát hiện mình lại làm hỏng chuyện, tiến tới cẩn thận từng li từng tí, lẩm bẩm nói: "Tay có hơi đau."

Tuyên Ngưng nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại."

Đoan Tĩnh cắn môi: "Vừa rồi không có gì đáng ngại, giờ có đáng ngại."

"Tại sao vừa rồi không có gì đáng ngại, bây giờ lại có đáng ngại rồi?"

Đoan Tĩnh suy nghĩ một chút nói: "Vừa rồi bị sắc dụ tâm, hiện tại tỉnh tảo một chút."

Tuyên Ngưng: "………." Hiện tại tỉnh táo chỗ nào?

Đoan Tĩnh thấy hắn mở mắt nhìn mình, lập tức đưa tay bị thương tới.

Tuyên Ngưng nhìn tay nàng, giống như lỡ đãng nói: "Ngươi biết võ công?"

"Biết." Đoan Tĩnh trả lời không chút do dự.

Tuyên Ngưng: "……….." Không giống với dự đoán, còn tưởng rằng nàng sẽ ấp úng trả lời cho qua. Hắn để tảng đá lớn không biết để lên tư lúc nào trong lòng hắn xuống, ngồi dậy lần nữa, kéo tay nàng qua nhìn kỹ.

Trong khi hắn nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn hắn.

Mặc dù tướng mạo không đẹp bằng Tuyên Sách, lại không biết nơi đó có tật không, cuối cùng không muốn động phòng với nàng, nhưng mà, vẫn có ưu điểm. Nói ví dụ như…………

Đoan Tĩnh nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm ra một cái.

Hắn cưới được một lão bà rất tốt!

Nhất định đời trước cũng là đại anh hùng vì dân vì nước!

Nhưng đáng tiếc, đại anh hùng đời này có phần đang ở trong phúc mà không biết hưởng.

Đoan Tĩnh thầm thở dài.

"Sợ đau còn dùng tay không bắt tên?" Nghe nàng than thở, tâm tình đột nhiên trở nên không tốt, giọng nói của Tuyên Ngưng cũng nghiêm nghị.

Đoan Tĩnh nói: "Ta không ngờ đột nhiên gây ra rủi ro." Lấy võ công của nàng, dùng tay không bắt tên cũng nhẹ nhàng như nâng chén. Nếu không phải vì chân khí không nghe sai bảo, chạy tán loạn trong bụng, làm hại nội lực của nàng đột nhiên tản ra, nào có bị thương.

Sợ hắn ghét bỏ mình, nàng cường điệu: "Bình thường võ công của ta rất tốt, rất rất tốt, hôm nay là ngoài ý muốn."

Tuyên Ngưng nhíu mày: "Tốt bao nhiêu?"

Đoan Tĩnh kiêu ngạo nói: "Thứ ba thiên hạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.