Từ lúc gặp được Lâm Tô đến giờ, Lý Bác Học thấy bé cứ chăm chú vào chương trình thiếu nhi trên ti vi, nhóc đau khổ hiểu được đồ ăn ngon và mấy món đồ chơi ở trước mặt bé căn bản chẳng là cái gì cả, hoàn toàn không hấp dẫn được sự chú ý của bé.
Lý Bác Học bị lạnh nhạt, ngồi kế bên Lâm Tô một mình sầu não, toàn thân tản ra khí tức u oán.
Bóc một viên chocolate bỏ vào miệng, hương vị chocolate ngọt ngào và trơn mịn vào miệng nhóc cư nhiên lại thành ra đắng chát.
Mãi tới lúc đến chương trình quảng cáo, Lâm Tô cuối cùng cũng rời mắt khỏi TV, Lý Bác Học chọn đúng thời cơ, ra sức nịnh hót.
“Bé Thỏ, tớ thật hâm mộ cậu! Có ba ba là bác sĩ, thật tuyệt vời!”
Nhắc tới Lâm Duyệt Minh, Lâm Tô có phản ứng, gật đầu tán thành, “Có ba ba làm bác sĩ thật tuyệt vời!”
Lâm Tô nói xong một câu tiếp tục không thèm để ý đến nhóc, Lý Bác Học không muốn lại bị lạnh nhạt, tìm đề tài nói chuyện, “Sao cậu không hỏi xem ba ba tớ làm nghề gì hả?”
Lâm Tô hỏi : “Vậy ba ba cậu làm nghề gì?”
Lý Bác Học đem viên chocolate đã sớm lột vỏ đút tận miệng cho bé, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói : “Ông ấy. . . bán cá, bán rượu, còn hát rong nữa!”
. : .
Bán cá? Bán rượu? Hát rong? !
Lâm Duyệt Minh nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được, cái nghề gì mà có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nha-thuong-nhau/2113052/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.