Sau ba lần liên tiếp bị cướp thức ăn, ta nhận thấy những người cướp thức ăn của bọn ta đều là cùng một nhóm.
Kiếp trước, vì cả nhà bọn ta đã chọc giận mọi người, thức ăn vừa nhận được sẽ bị người ta xông vào cướp đi.
Kiếp này, lại chỉ có bốn tên tráng hán, mấy người này bọn ta đều chưa từng chọc ghẹo qua.
Bọn họ cũng không phải quan hệ thân thuộc, nhưng lại cùng nhau nhắm vào cả nhà bọn ta, chỉ cướp thức ăn của bọn ta.
Thân là tội phạm, mỗi người nhận được thức ăn rất hạn chế, mỗi ngày chỉ có một bát cháo loãng, không đủ no thì chỉ có thể tự đi đào rau dại.
Ngay cả bát cháo đó đối với người Phương gia trước đây mà nói, đó là thứ mà ngay cả hạ nhân cũng sẽ chê bai.
Nhưng bây giờ đối với bọn ta là cơ sở để sống sót.
Hơn nữa cháo vẫn ngon hơn rau dại đắng chát khó nuốt.
Muội muội liên tục ăn rau dại ba ngày đã có chút không chịu nổi, nàng ta ôm bát nước mắt lã chã rơi xuống, sụt sùi hỏi: “Mẫu thân, con muốn ăn cơm.”
Khoảng thời gian này nàng ta cũng đã chịu đủ khổ sở, giống như ta của kiếp trước, lòng bàn chân hết lần này đến lần khác bị mài rách, nổi mụn nước.
Nàng ta không còn than phiền xe rất xóc nảy như kiếp trước nữa, mà chết lặng bước đi như mọi người.
Con đường lưu đày vẫn còn rất dài, đây chỉ mới là bắt đầu, phụ mẫu cắn răng nhẫn tâm không giúp nàng ta.
Hơn nữa họ cũng nhận ra tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-lai-qua-ngay-thang/5212564/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.