“Sư phụ, Triệu Lăng Vũ tham gia tiệc cưới liệu có gặp nguy hiểm hay không?” Nhìn Triệu Lăng Vũ đi xa, Đằng lão có chút lo lắng, thậm chí không tự giác biến tiểu Lục trên tay cuộn thành vòng hoa (ngta còn chưa chết đã mặc niệm rồi).
Nhị oa bên cạnh thấy được liền chui qua vòng hoa, chỉ tiếc nó hơi béo, lọt đầu lại tắc ở vai.
Cái dáng vẻ ngốc nghếch của ông anh khiến Tứ oa nhìn có chút không nhẫn nhịn nổi, ngược lại Đại oa rất giàu tình cảm anh em, vỗ vỗ bạn tốt tiểu Lục: “Tiểu Lục, ngươi nới rộng ra một chút đi.”
Tiểu Lục giãn thân thể để Nhị oa có thể xuyên lọt qua, sau đó vươn ra cọ cọ Đại oa. Nó thích nhất là Nhậm Sinh, đáng tiếc Nhậm Sinh còn không cho nó tới gần, bây giờ cả ngày nín nhịn, chỉ có thể cọ Đại oa cho đã ghiền.
Nhị oa vừa chui lọt, thiếu chút té ngã, nhưng rất nhanh đứng lên, xoay người lần thứ hai vọt tới, gần tới nơi thì nhảy dựng lên rồi chui qua. Tam oa cả ngày ngủ dột nhiên ngồi dậy, còn dùng lực giơ tay cổ vũ, Nhị oa tới tới lui lui chui qua đứng dậy.
Tam oa lấy ra đồ ăn vặt Nhậm Sinh cho, vừa coi vừa ăn, thấy Nhị oa quay sang mình, hào phóng ném cho một miếng (–|||).
Tam oa chính xác không ra làm sao, Nhị oa ăn một miếng lại quay về, chui qua nhảy lại.
Tiểu Lục nể tình sà xuống sát đất cho nó chui.
Cảnh tượng này… Sao lại có chút giống tam oa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nguoi-deu-la-bao/2029625/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.