Hai hài tử đã bị vây xem, Cách Đức có chút mệt mỏi, lúc nhìn thấy Nhậm Sinh, càng nhịn không được mà hỏi: “Nhậm Sinh, ngươi trước kia sao sinh nở thoải mái quá vậy?” Nhìn bụng mình xé ra cái gì, thật sự rất thảm, tâm lý bóng ma ahhh!
“Sinh hài tử? Bùm bùm liền rơi xuống.” Nhậm Sinh trả lời, bọn họ rụng quá nhanh, cậu suýt chút nữa đỡ không kịp.
Cách Đức khiếp sợ nhìn về phía cái bộ vị kia của Nhậm Sinh, tuy lúc đầu chỉ là mấy viên trứng nhỏ, nhưng cỡ chừng trứng gà đó, từ trong bụng mà bùm bùm rơi xuống cái gì…
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Cách Đức, Triệu Lăng Vũ đang ôm Nhị oa cũng cau mày, trực tiếp đem Nhậm Sinh kéo vào trong ngực: “A Nhậm khác chủng tộc chúng ta! Hơn nữa mấy viên trứng kia là vỏ mềm!”
“Cho nên sinh được suôn sẻ xong liền sạch sẽ?” Cách Đức nghiêm nghị hỏi. “Không phải, cũng đã nhiều năm rồi ta không có gội đầu sạch.” (–|||) Nhậm Sinh mặt nghiêm túc, tình huống lúc đó thật khiến cậu thoải mái một trận.
“Ách?” Cách Đức hết muốn hiểu gì luôn.
“Khải Tư đâu?” Triệu Lăng Vũ sáng suốt chuyển đề tài.
“Hắn lấy một ít đồ rồi đi nghiên cứu rồi.” Cách Đức đáp, nhau thai, tóc, tất cả đều bị bứt một cọng nhổ một miếng đi rồi… Con của ta có mấy sợi tóc đâu chứ!
“Sao vội vã thế?” Phương Thành Quân theo bản năng hỏi một câu.
“Hắn thật sự gấp gáp, thiếu chút thì để ta tự xử lý vết thương rồi.” Cách Đức chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nguoi-deu-la-bao/2029614/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.