“Sư phụ làm ra viên thuốc này như thế nào vậy?” Đằng lão tò mò hỏi, vừa hỏi xong liếc mắt thấy bàn bên cạnh đặt bột mì cùng đường.
Thảo nào cứ thấy mùi vị viên thuốc là lạ… Không lẽ là dùng hai thứ này nhồi ra sao?
“Thì chiết ra đám thực vật kia mỗi thứ một ít, sau đó cho vào thêm tí bột mì, tí đường…” Nhậm Sinh cũng không tính giấu diếm, hai mắt nhìn chằm chằm Đằng lão, muốn xem hiệu quả của dưỡngn han đan như thế nào.
Bởi vì lo là Đằng lão sẽ nhìn ra được điểm khác thường nên lúc “luyện đan”, cậu không có rót thêm linh lực vào, nhưng đan dược này cũng xem như bán thành phẩm mà, hẳn là có tác dụng mới đúng chứ?
“…” Đằng lão á khẩu một hồi lâu, mới lên tiếng “Đừng nói là trộn hết một đám ùng nhau rồi nhào ra thành viên chứ?” “Đâu có, có nấu nó nữa mà.” Nhậm Sinh hai mắt nhíu lại nhìn Đằng lão, trên mặt Đằng lão ngoại trừ có chút ửng hồng ra không còn biến hóa nào khác, có chút thất vọng dời đi tầm mắt… Đằng lão chả biến trẻ ra xíu nào hết trơn!
Thôi vậy, cũng biết hiệu quả dưỡng nhan đang không bằng được trú nhan đan rồi, Đằng lão cũng quá già, hiệu quả không lớn cũng là bình thường…
Nhưng mà vậy… chẳng lẽ thực sự phải biến dưỡng nhan đan thành thuốc dùng trong viẹc trị
thương sao? Nếu sĩ binh bị thương dùng thuốc này vào từ đen thùi biến thành trắng bóc, liệu có bị người khác nghi ngờ hông? Rồi đám sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nguoi-deu-la-bao/2029494/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.