Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi trên chiếc giường chăn nệm trắng xóa, Quan Thư Ân trải qua một đêm bị Mộ Ngạn Dương trói chặt trong lồng ngực, đôi mắt vừa định hé mở vội vã nhắm chặt lại, vểnh tai lắng nghe thanh âm rì rầm.
Lúc Mộ Ngạn Dương buông di động xuống, Quan Thư Ân giả bộ gặp ác mộng ngồi bật dậy khóc lớn.
Mộ Ngạn Dương hoảng hốt vội vàng ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng đặt trên lưng cô vỗ về: "Ân Ân sao vậy? Có anh đây đừng sợ."
Quan Thư Ân vùi đầu vào ngực Mộ Ngạn Dương, tay nắm chặt vạt áo anh nấc khẽ từng tiếng: "Em mơ thấy Bình Kiện Huân, hắn ta..."
Cô nói đoạn liền òa khóc thê lương, Mộ Ngạn Dương thương xót nâng cằm cô lên, cánh môi phủ xuống đôi mắt cô: "Hắn ta không bao giờ làm hại được em nữa anh hứa đấy."
"Thật không?" Quan Thư Ân khịt mũi, ánh mắt mơ hồ nhìn Mộ Ngạn Dương xác nhận.
Mộ Ngạn Dương dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt Quan Thư Ân: "Em không tin anh sao? Ngốc ạ em anh còn không nỡ mắng vậy mà hắn tay lại dám làm em đau, anh sao để hắn ta sống dễ dàng được."
"Em tin anh." Quan Thư Ân vòng tay ôm chặt cổ Mộ Ngạn Dương, ngữ điệu nũng nịu lên tiếng.
Mộ Ngạn Dương khẽ nở nụ cười vuốt ve mai tóc Quan Thư Ân, tâm trí anh lúc này toàn bộ đều đặt trên cô gái trong lòng, cái gì mà Ân Tiểu Lam mới tỉnh dậy đòi gặp anh bay đi đâu khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/3313578/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.