Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi trên chiếc giường chăn nệm trắng xóa, Quan Thư Ân trải qua một đêm bị Mộ Ngạn Dương trói chặt trong lồng ngực, đôi mắt vừa định hé mở vội vã nhắm chặt lại, vểnh tai lắng nghe thanh âm rì rầm.

Lúc Mộ Ngạn Dương buông di động xuống, Quan Thư Ân giả bộ gặp ác mộng ngồi bật dậy khóc lớn.

Mộ Ngạn Dương hoảng hốt vội vàng ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng đặt trên lưng cô vỗ về: "Ân Ân sao vậy? Có anh đây đừng sợ."

Quan Thư Ân vùi đầu vào ngực Mộ Ngạn Dương, tay nắm chặt vạt áo anh nấc khẽ từng tiếng: "Em mơ thấy Bình Kiện Huân, hắn ta..."

Cô nói đoạn liền òa khóc thê lương, Mộ Ngạn Dương thương xót nâng cằm cô lên, cánh môi phủ xuống đôi mắt cô: "Hắn ta không bao giờ làm hại được em nữa anh hứa đấy."

"Thật không?" Quan Thư Ân khịt mũi, ánh mắt mơ hồ nhìn Mộ Ngạn Dương xác nhận.

Mộ Ngạn Dương dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt Quan Thư Ân: "Em không tin anh sao? Ngốc ạ em anh còn không nỡ mắng vậy mà hắn tay lại dám làm em đau, anh sao để hắn ta sống dễ dàng được."

"Em tin anh." Quan Thư Ân vòng tay ôm chặt cổ Mộ Ngạn Dương, ngữ điệu nũng nịu lên tiếng.

Mộ Ngạn Dương khẽ nở nụ cười vuốt ve mai tóc Quan Thư Ân, tâm trí anh lúc này toàn bộ đều đặt trên cô gái trong lòng, cái gì mà Ân Tiểu Lam mới tỉnh dậy đòi gặp anh bay đi đâu khi nào chẳng hay.

Cho tới khi tiếng chuông thúc giục từ người đại diện Ân Tiểu Lam vang lên, Mộ Ngạn Dương mới nhớ ra chuyện cần làm.

"Anh phải ra ngoài sao?" Quan Thư Ân nãy giờ vẫn yên nặng, đột nhiên xiết chặt hông anh lo lắng hỏi.

Mộ Ngạn Dương không hề chán ghét hành động quấn lấy mình của cô, ngược lại có chút vui vẻ khi cô coi anh là chỗ dựa.

Anh nâng cô ngồi dậy, chất giọng trầm ấm thổi bên sườn mặt cô: "Em muốn ngủ thêm chút nữa không? Anh cần ra ngoài khoảng một giờ nhưng anh hứa chờ em ngủ say mới rời đi."

Quan Thư Ân lắc đầu: "Em không buồn ngủ, anh cho em theo được không? Tự nhiên em rất sợ phải ở một mình."

"Ân Tiểu Lam tỉnh rồi, anh qua thăm cô ấy nếu em không thấy bất tiện chúng ta cùng đi." Hai tay Mộ Ngạn Dương áp lên má Quan Thư Ân, thẳng thắn nói.

"Dạ." Quan Thư Ân khẽ nói, sau đó chủ động xuống giường sửa soạn.

Vài phút sau trên hành lang tầng theo dõi sau cấp cứu, Quan Thư Ân thân mật ôm cánh tay Mộ Ngạn Dương, gương mặt vạn phần đắc ý cười tủm tỉm tiến về phòng Ân Tiểu Lam đang nằm.



"Anh Ngạn Dương." Ân Tiểu Lam dường như vẫn luôn trông ngóng Mộ Ngạn Dương tới thăm mình, vừa thấy cửa phòng mở ra đã không kiềm chế được kích động vén chăn ngồi dậy.

Ai ngờ Mộ Ngạn Dương còn mang theo Quan Thư Ân, thấy vậy nụ cười trên môi cô ta đông cứng, từ nhiệt tình chuyển thành hậm hực khó chịu.

Trái ngược với sắc mặt đen thui của Ân Tiểu Lam, gương mặt Quan Thư Ân cực kỳ sinh động, cơ thể giống như không có xương sống mỗi lúc một dựa sát vào Mộ Ngạn Dương.

Dáng vẻ vênh váo tự đắc khiến Ân Tiểu Lam gần như tá hỏa, đôi môi nhợt nhạt mím lại: "Tôi đã nói chị không cần gọi anh ấy rồi mà."

"Trong lúc em hôn mê liên tục gọi tên cậu ấy, chị không đành lòng." Người đại diện cũng rất phối hợp tiếp lời.

"Em đừng trách cô ấy, việc em bị đau nên sớm nói cho anh mới phải." Mộ Ngạn Dương đỡ Quan Thư Ân ngồi xuống ghế, đối với lời trách móc của Ân Tiểu Lam khuyên nhủ.

Ân Tiểu Lam ôm bụng yếu ớt nói: "Sao em có thể làm phiền anh được, chúng ta đã không còn như xưa nữa rồi."

"Em nói gì vậy, anh với em vẫn là bạn bè mà." Mộ Ngạn Dương phiền não thở dài.

"Em liên hệ với anh nhiều quá cô Quan lại không vui."

Quan Thư Ân ngồi không cũng dính đạt, nghe xong không ngừng chửi rủa Ân Tiểu Lam là đồ phụ nữ tâm cơ giả tạo, cô không vui bao giờ? Làm như cô gây khó dễ cho cô ta không bằng.

"Thư Ân cô ấy không như vậy đâu, em đừng lo nghĩ quá nhiều." Mộ Ngạn Dương cúi đầu nhìn Quan Thư Ân, thay cô nói đỡ vài câu.

"Chị là ân nhân của anh ấy mà, em không phải loại người nhỏ mọn." Quan Thư Ân đem chuyện trước kia giữa Mộ Ngạn Dương và Ân Tiểu Lam phân chia rõ ràng. Hiện tại và tương lai cô ta chỉ là người từng cứu mạng người đàn ông của cô, không hơn không kém.

Tròng mắt Ân Tiểu Lam có điểm kỳ quái, cô ta không nghĩ Mộ Ngạn Dương đã đem tất cả mọi chuyện giữa cả hai nói với người thứ ba, cô ta cứ tưởng đó là bí mật nhỏ của hai người.

Quan Thư Ân thấy Ân Tiểu Lam khó chịu thì phấn khích không thôi, kiếp trước cũng chính là cô ta ngày ngày thổi hơi bên tai Mộ Ngạn Dương mới khiến anh căm hận cô đến tận xương tủy, giờ đây cô cho cô ta nếm thử xem mùi vị bị thờ ơ ghẻ lạnh đó ra sao.

"Sắc mặt chị Tiểu Lam không được tốt, bệnh cũ làm sao mà tái phát vậy?" Quan Thư Ân tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.

"Đúng vậy lâu nay vẫn bình thường mà?" Theo lời Quan Thư Ân nói Mộ Ngạn Dương cũng cảm thấy rất khó hiểu, ngay sau khi Ân Tiểu Lam bị thương anh đã đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị, công nghệ tiên tiến cùng với đội ngũ bác sĩ tay nghề sao khẳng định không để lại bất kỳ di chứng nào mà.



Quan Thư Ân vỗ nhẹ lên đùi Mộ Ngạn Dương: "Em nghĩ anh nên đi gặp bác sĩ hỏi cho chắc chắn, có vấn đề gì còn kịp thời chữa trị."

"Em ở đây không sao chứ?" Mộ Ngạn Dương không muốn vì mình mà Ân Tiểu Lam gặp vấn đề gì, cũng muốn đi hỏi rõ ràng cho yên lòng nhưng anh lại bận tâm về Quan Thư Ân.

Quan Thư Ân mỉm cười: "Có chị Tiểu Lam nữa mà, anh đi đi."

Có lời này của cô anh mới đứng dậy, Ân Tiểu Lam thấy thế thần sắc bất ổn đưa mắt cho người đại diện trao đổi.

Người đại diện nhận được tín hiệu, cất bước đi theo Mộ Ngạn Dương cùng ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Quan Thư Ân và Ân Tiểu Lam, cả hai cùng tháo lớp mặt nạ giao chiến.

"Quan Thư Ân đừng có vui mừng quá sớm, đồ cô cướp của tôi sớm muộn gì cũng về lại tay tôi." Ân Tiểu Lam không chút che giấu cất giọng chua ngoa.

"Vậy sao? Cái gì là đồ của cô? Nhận vơ cũng có chừng mực thôi chứ." Quan Thư Ân ngả người tựa vào thành ghế, dáng vẻ thong dong cười khẩy.

Tính đúng ra là cô quen Mộ Ngạn Dương trước, người mới xuất hiện vài năm như cô ta mở miệng nói câu đó không thấy đau lưỡi à?

Ân Tiểu Lam trợn mắt hằn học: "Quan Thư Ân khôn hồn thì cút xa anh ấy ra không đừng có trách."

"Tôi sợ cô quá cơ." Quan Thư Ân nhíu mày hạ chân xuống đứng dậy, bước chân chậm rãi tiến đến giường nhưng đi được nửa đoạn chợt nghĩ đến điều gì đó ngừng lại.

Thầm nghĩ người đàn bà điên cuồng như Ân Tiểu Lam tốt nhất cô không nên tới gần, nhỡ đâu cô ta lại vu cho cô tội danh gì đó thì sao.

Đúng là Ân Tiểu Lam đang có ý đó, thấy Quan Thư Ân đứng bất động tại chỗ thì lộ rõ toan tính.

Mộ Ngạn Dương đối với cô ta có ơn, cô ta chưa cần anh phải bỏ Quan Thư Ân chỉ cần anh đối với cô ta sinh ra thương xót là đủ.

"Quan Thư Ân cảm ơn cô đã tới thăm tôi." Ân Tiểu Lam cười man dợ, từ dưới chăn lấy ra một con dao nhọn, hướng thẳng bụng mình đâm xuống.

"Á."

Sau tiếng hét máu tươi bắn tung tóe, Quan Thư Ân sợ rồi sợ kẻ điên bất chấp tính mạng để đạt mục đích như cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.