"Anh Ngan Dương em không thở được."
Quan Minh Hải vừa rời đi một cái, Mộ Ngạn Dương liền đem Quan Thư Ân đè dưới thân, mặc kệ cho cô ấm ức la lối cũng không hề có dấu hiệu buông tha.
Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, sau đó không lạnh không nhạt hỏi:
"Trêu chọc anh vui chứ?"
Quan Thư Ân diễn nhiều quá thành thói quen, đến mức chính cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Cô kéo tay Mộ Ngạn Dương vào môi mình hôn xuống, đôi mắt híp lại giả bộ oan ức nói: "Em đâu có."
Anh hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin tưởng lời cô nói, tiếp đến cái gì cũng không hỏi nữa bàn tay chắn ngang miệng cô di chuyển xuống xương quai hàm thay thế bằng đôi môi mình.
Quan Thư Ân ngẩn ra hôn lại là hôn, ngoài mấy trò nam nữ tầm thường này không còn gì khác à? Cô cảm thấy cứ thế này sớm muộn gì bản thân cũng bị Mộ Ngạn Dương ăn sạch sẽ.
"Nhắm mắt lại."
Trong lúc Quan Thư Ân đang suy nghĩ phương án thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, đến tai chợt vang lên thanh âm khàn đặc ra lệnh.
Ngay sau đó Mộ Ngạn Dương càng ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi tà mị nhẹ nhàng cạy mở hàm răng tiến vào bên trong lôi kéo lưỡi cô cùng anh dây dưa.
"Ting...ting."
Đang cơn cao trào di động trong túi quần Mộ Ngạn Dương đổ chuông, anh bất mãn mặc kệ nó kêu gào ở đó, luồn tay xuống dưới lưng Quan Thư Ân nâng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/3312746/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.