Sau nhiều ngày hôn mê Quan Thư Ân mơ hồ tỉnh dậy, nhưng cả cơ thể cô lúc này dường như không thuộc về mình nữa, đau nhức mệt mỏi khó tả, đầu bỗng ong lên một tiếng, những hình ảnh trước khi mất đi ý thức ùa về, tay chân lập tức làm ra hành động tự vệ đồng thời la toáng lên.
"Thư Ân đừng sợ có bố mẹ ở đây không ai dám hại con." Quan phu nhân ngồi cạnh thấy vậy vội ôm con gái vào lòng trấn an.
Ở trong lồng ngực ấm áp của mẹ, Quan Thư Ân dần dần trở nên mình tĩnh, hai mắt nhắm chặt mở ra đảo mắt quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở vị trí gần cửa.
"Em an toàn rồi, đừng sợ." Gương mặt lo âu căng thẳng của Mộ Ngạn Dương lúc này mới giãn ra, điểm một nụ cười nhẹ khẽ nói.
"Đúng vậy anh trai con đã xử lý tên kia rồi, đảm bảo trong vòng mười năm tới hắn ta sẽ không thể nhìn thấy mặt trời." Ông Quan ân cần xoa đầu con gái bổ xung.
Quan Thư Ân có chút nghi hoặc ngây ra vài giây, sau khi bị vật cứng giáng mạnh vào đầu chuyện xảy ra tiếp theo cô không được rõ ràng, chỉ sợ tên Bình Kiện Huân đã làm gì mình rồi.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt hết sức chân thành của Mộ Ngạn Dương đã khiến mọi lo toan trong cô tan biến, giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Cô không hiểu nổi bản thân tại sao lại tin tưởng anh đến vậy? Phải chăng giây phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/3305178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.