Thời gian điểm mười hai giờ, ánh mặt trời gay gắt buông trên mái đầu, Quan Thư Ân xách cặp lồng cơm trên tay tung tăng đi vào tòa nhà cao tầng.
Dáng vẻ thảnh thơi kết hợp với gương mặt căng tràn sức sống này, làm gì giống người mới đi ra từ phòng cấp cứu do suy nhược cơ thể?
"Cô Quan xin về cho đừng làm khó tôi."
Giống như mọi khi, Quan Thư Ân chưa đi nổi qua cửa hai bước đã bị bảo vệ chặn lại, nhưng cô không còn gắt gỏng la lối nữa mà mỉm cười một cách điềm tĩnh, đem cặp lồng cơm đặt vào tay bác bảo vệ:
"Vậy nhờ bác giúp cháu đưa cho Mộ tổng."
Bảo vệ già miễn cưỡng nhận đồ, dù sao thư ký của Mộ Ngạn Dương cũng chỉ nhắc nhở ông ta không được cho Quan Thư Ân vào công ty, chứ đâu có nói không được nhận đồ từ cô.
"Cảm ơn bác." Tay này Quan Thư Ân thu về, tay khác nâng lên nhanh nhẹn bỏ vào túi bác bảo vệ hộp quà nhỏ hối lộ: "Cháu có món quà nhỏ tặng bác gái, giá trị không nhiều đâu chỉ là tháng trước mẹ cháu đi ý mua được vài chai nước hoa giá rẻ."
Ai chẳng biết nhà Quan Thư Ân sở hữu chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp, đồ Mộ phu nhân xách từ nước ngoài về rẻ được sao?
Người bảo vệ già nhận đồ của Quan Thư Ân rồi đương nhiên sẽ vì cô mà dốc lòng:
"Đồ Quan tiểu thư giao nhất định sẽ tới tay Mộ tổng."
"Nhờ cả vào bác." Quan Thư Ân mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/2737212/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.