Hồi ức đến đây, Từ Ca xem như đã chắp vá ra được mọi chuyện một cách mạch lạc.
Hiện tại cậu có thể xác định người đưa nước cùng bánh cứu mạng cậu đêm đó thật sự là anh họ, nếu không có anh họ, cũng sẽ không bẫy cậu thảm như vậy.
Cậu là binh, anh họ lại thành người nơi này, anh họ tỏ vẻ không biết cậu, vậy chỉ có thể chứng minh người nơi này cũng không biết anh họ đã từng là binh.
Không nói tới rốt cuộc vì sao anh họ lại an cư lạc nghiệp ở chỗ này, ít nhất cầu tình ở trước mặt A Đại, lấy danh nghĩa đồng hương cứu cậu một mạng là ván đã đóng thuyền. Chỉ là Từ Ca không nghĩ tới cái giá phải trả cho việc người này không giết cậu thế nhưng lại đặc biệt* như vậy.
(*偏门 thiên môn.)
Giờ phút này cậu tuyệt vọng nằm trên giường, mà A Đại đã cởi hết bò lên.
Cánh tay A Đại thật cường tráng, dường như ánh nến mỏng manh có thể làm cho làn da ngăm đen của hắn phản quang. Hắn giống như vuốt lông động vật trước khi giết, dùng tay sờ soạng tóc Từ Ca một chút, tay bên kia thì chống đệm, nhìn khuôn mặt Từ Ca một cách cẩn thận.
Từ Ca sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim quặn đau, đầu óc trống rỗng.
Hai tay hai chân cậu còn bị trói bằng xích sắt, dường như đã sớm biết cậu sẽ phản kháng, thậm chí A Đại còn cẩn thận dùng đầu gối đè chân cậu lại.
Từ Ca không thể làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nam-tren-thot/2522764/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.