Anh họ ở lại. Sau khi nhìn thấy càng nhiều cuộc tàn sát, anh bán đứng càng nhiều cứ điểm.
Anh nhìn người Khổ Sơn cứu đồng bào của mình, nhìn bọn họ vật lộn với nhau. Nhìn binh lính bị đánh tơi bời lại cầm vũ khí phản kích, lại nhìn khỉ trên nhảy xuống dưới, giây tiếp theo lại nhảy đi không còn bóng dáng.
Anh có thể tìm được cơ hội rời đi bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì sao, giống như có một sợi dây trói chặt cổ chân anh, làm anh vẫn luôn không thể tiêu sái rời đi.
Cho nên anh ở đây một ngày lại một ngày, anh cùng bọn họ đề phòng binh lính quấy nhiễu, ăn gạo cùng khoai lang đỏ bọn họ trồng ra, cùng bọn họ chôn cất nam nữ lão ấu chết đi, lại theo bọn họ ê ê a a từng chút một, học ngôn ngữ của bọn họ.
“A Đại biết rõ thân phận của tôi,” Anh họ đột nhiên nói, “Một năm sau tôi thẳng thắn với A Đại.”
Khi đó binh lính chiêu an một trại nhỏ, nhưng sau khi chiêu an, trại lại bị đốt giết cướp đoạt không còn. Bọn họ san phẳng chỗ đó, nhanh chóng xây dựng phòng tuyến mới.
Rốt cuộc chiến tranh tiêu hao đã có kết quả trong năm này tháng nọ, làm cho người Khổ Sơn chậm rãi khó có thể chống đỡ, cũng làm cho binh lính đã có năng lực tiến lên phía trước, ăn nơi này vào bụng từng tấc một.
Anh họ chạy cả đêm đến phòng tuyến gần đây của bọn họ, nhìn bọn họ đang dùng xẻng công binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nam-tren-thot/2522717/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.