Chương trước
Chương sau
Thời gian còn lại cho Từ Ca không nhiều lắm, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ còn hai ngày. Từ Ca biết rõ tình huống khẩn cấp, nhưng cậu vẫn vòng đường xa, không đến trại đóng quân ban đầu của mình, mà là vòng đến sau nơi đóng quân chính, một doanh trại cũ.

Tuy rằng nơi này cũng có quan văn, nhưng số lượng tương đối ít.

Sở dĩ Từ Ca chọn nơi này, là bởi vì cậu có thể tránh gặp phải người quen biết mình.

Cậu biết binh lính bị bắt buộc đóng quân bên ngoài có bao nhiêu mê mang, loại mê mang này sẽ khiến người sinh ra rất nhiều nghi ngờ. Từ Ca không nắm chắc làm cho những người quen biết mình tin tưởng lời nói dối bị nhốt ở Khổ Sơn của cậu, nhưng nếu như đổi một nơi đóng quân khác —— cậu xin giúp đỡ với cái bụng đói kêu vang, trên người đầy thương, báo ra danh hiệu* cùng đơn vị của mình một cách kỹ càng tỉ mỉ, ít nhất bọn họ sẽ dựa vào khuôn mặt cùng màu da của cậu, xác định cậu là người một nhà.

(*名号 tên và số hiệu.)

Mà cuối cùng thu xếp hoặc xử phạt cậu thế nào, đại khái cũng phải đưa cậu về đơn vị ban đầu mới có thể định đoạt.

Từ Ca muốn chính là khoảng thời gian này.

Chỉ cần có tín nhiệm ngắn ngủi như vậy, cậu liền có thời gian để thở dốc. Một khi cậu bình tĩnh trở lại*, cậu liền có thể biết bước tiếp theo nên đi như thế nào. Làm sao để hỏi thăm tin tức, cùng với làm cách nào để trốn thoát trước khi bị trả về đơn vị ban đầu.

(*缓过劲来 hoãn quá kính lai.)

Nhưng hiện thực vẫn luôn chệch hướng ra khỏi kế hoạch một cách nghiêm trọng.

Kỳ thật trong quá trình thực hiện mấy bước đầu, tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Từ Ca mò đến nơi đóng quân nhỏ còn chưa dời đi kia, cậu cũng báo ra danh hiệu của mình, để cho bọn họ đi thông báo một chút.

Tạm thời thân phận của cậu đã được thừa nhận, đoàn tham mưu của nơi này cũng bảo cậu tạm thời đợi, sáng mai để cho người hộ tống cậu về đơn vị, đêm nay không cần đi lại lung tung, để tránh đụng tới binh lính lạ mặt, lại xuất hiện ra tình huống khác.

Trưởng cùng phó của đoàn tham mưu nơi này đều không có ở đây, không ai tiết lộ rốt cuộc bọn họ đi nơi nào. Người phụ trách duy nhất là một người binh già hơn ba mươi tuổi, ông ta để Từ Ca nghỉ ngơi ở văn phòng của mình, còn lấy cho cậu chút bánh quy nén*. (*压缩 饼干)

Ông ta nói các binh lính cung không đủ cầu*, cậu dùng tạm để lấp bụng, “Tình huống bên kia của các cậu sẽ đỡ hơn, chờ ngày mai về đơn vị lại ăn nhiều một chút.”

(* 供给不足: cung cấp không đủ nhu cầu.)

Từ Ca đã hiểu.

Binh lính của doanh trại này quả thật không có ý chí chiến đấu gì, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm. Khi thấy mặt Từ Ca, cảm xúc để lộ ra từ đôi mắt kia căn bản không giống như đang đối với người một nhà.

Ban đầu Từ Ca vẫn còn chột dạ, đến sau lại phát hiện bọn họ đối với nhau cũng là như thế, liền trở nên an tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.