Ba năm kể từ ngày trở về, kỳ thật Từ Ca sống rất mơ hồ.
Cậu đoàn tụ với cha mẹ. Cha mẹ ôm cậu khóc một đêm, lại ôm Gà Rừng khóc một đêm, thấy Gà Rừng dẫn Bảo Liên cùng đứa nhỏ về, lại khóc một đêm.
Bọn họ buồn vui đan xen, một bên không ngừng nói bọn họ chịu khổ, sinh ở thời đại này, thế đạo loạn, người liền sống không yên. Một bên lại không ngừng nhắc mãi về là tốt rồi, còn dẫn vợ cùng đứa nhỏ về, này là tốt rồi, là tốt rồi.
Từ Ca cảm thấy những người này thật sự dễ dàng thỏa mãn, một khi chịu khổ lâu rồi, cho một viên kẹo đều có thể vui mừng đến nửa đêm, nháy mắt liền quên mất con đường đã đi tạo ra bao nhiêu vết thương.
Lòng Từ Ca lại rất bình tĩnh.
Thành Trúc Liễu vào thu, lá của cây bạch quả cùng phong khiến đường phố một nửa màu vàng một nửa màu đỏ. Cậu hít thở không khí quen thuộc của nơi này, có một loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.
Ban đầu cậu thường xuyên gặp phải ác mộng, ban ngày chạy tài liệu* cùng với Gà Rừng và A Ngôn, buổi tối cậu luôn sẽ mơ thấy mình còn ở Khổ Sơn.
(*跑材料:ĩ hình như kiếm nguồn vật tư,tài liệu gì đấy tui cũng k chắc nữa.)
Chó sói của Khổ Sơn vọt vào trong đầu cậu, không ngừng kêu sủa cắn xé, rồi sau đó không biết là ai bắn ra một mũi tên, lại bước nhanh tới dùng loan đao cắt ra máu tươi của chó sói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nam-tren-thot/2522563/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.