Chương trước
Chương sau
A Ngôn rời đi đúng hạn.

Cậu có chút không biết đường. Kế hoạch ban đầu là cậu sẽ đi chung với Gà Rừng, nhưng cố tình Gà Rừng cho rằng cậu không được chọn trúng, đến ngày liền lên đường.

A Ngôn lại đi cùng với mấy người được bổ sung sau, ngồi lắc lư lắc lư trong thùng xe màu xanh.

Cậu ngủ trên xe lửa ngủ đến mức cả đời này đều không muốn ngủ nữa, cuối cùng mới nhìn thấy được một chút cảnh tượng của Khổ Sơn.

Cậu trở nên hưng phấn, ăn một hơi hết hai bát mì, sau đó lại dạo ba chuyến ở trong nhà vệ sinh vừa bẩn vừa thối của tàu lửa, cuối cùng đến khi tàu lửa ngừng, cậu liền nhảy xuống, cũng mặc kệ mấy người còn lại có đuổi kịp hay không.

Nhà ga đã có một ít xe buýt mini, dường như con đường đã được trải lại. Tuy rằng vẫn có chút gồ ghề lồi lõm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cho xe đi qua.

Cậu nói muốn đi trại đầu Tây, tài xế xe buýt kia còn liếc nhìn cậu mấy lần. Ông ta nói trại đầu Tây, cậu là nói thôn đầu Tây sao, cậu tới từ đâu vậy, sao cậu biết được nó là trại đầu Tây.

A Ngôn hỏi hiện tại gọi là thôn đầu Tây à? Hai năm trước tôi đã từng tới đây, ban đầu nó được gọi là trại đầu Tây.

Tài xế kéo một cái chiếu qua, lót ở bên cạnh, dùng ngôn ngữ của Khổ Sơn nói chuyện phiếm với A Ngôn cả một đường. A Ngôn hỏi trại chủ hiện tại của trại đầu Tây là ai, có phải nơi đó có một người họ Ô* hay không.

(*Quạ đen tiếng trung là Ô Nha.)

Tài xế nói đầu Tây không phải là A Lương sao, hiện tại không gọi là trại chủ nha, hiện tại là thôn trưởng, thôn trưởng A Lương, thôn trưởng Mạc.

“Vậy người họ Ô kia đâu? Có phải họ Ô là bí thư thôn gì gì đó không?” A Ngôn hưng phấn hỏi.

Tài xế nghĩ một hồi, lắc đầu, ông nói không có họ Ô, nơi này của chúng tôi không có họ này. Cậu ta gọi là gì, tên đầy đủ.

A Ngôn không biết tên đầy đủ, moi hết ruột gan một hồi, cuối cùng vẫn là biệt hiệu kia —— Quạ Đen.

Nào có thể đoán được biệt hiệu này lại khiến cho tài xế vỗ đùi, ông ta nói Quạ Đen sao, tên kia nhưng là làm bí thư thôn, cậu ta đang, đang quản đầu Tây —— Tài xế vốn là muốn giải thích hiện tại Quạ Đen làm gì, nhưng thật đáng tiếc ông không thể giải thích —— dù sao cậu ấy vẫn đi theo A Lương, như thế nào, cậu biết cậu ta?

Biết, đương nhiên biết, A Ngôn thiếu chút nữa liền phun ra cái từ “tình nhân cũ” này.

Nhưng thấy phía sau xe còn nhiều người ngồi như vậy, A Ngôn lại cười hắc hắc, nuốt lời này vào trong bụng.

Xóc nảy một đường trò chuyện một đường, A Ngôn cũng hỏi được không ít tình huống gần đây của Khổ Sơn.

Quá trình diệt phỉ là thật sự thảm thiết, nhưng may mắn bởi vì thành Thằn Lằn được coi trọng, sức ảnh hưởng không nghiêm trọng lắm. Hầu hết tám mươi triệu người đã chết là thôn dân của huyện hoặc thành nhỏ ở xung quanh.

“Cậu tới vừa lúc, cậu tới lúc đã yên ổn, hai năm trước thật sự muốn mệnh, ruộng bị thu hết, tôi đều phải ra ngoài chạy xe.” Tài xế nói.

Nhưng đây cũng có chuyện tốt, đó chính là đường của thành Thằn Lằn được sửa xong trước, nhà cũng là thành Thằn Lằn xây trước. Dù sao đã thành tỉnh Khổ Sơn, thành Thằn Lằn lại là thủ phủ, khẳng định phải được xây dựng đầu tiên.

“Cậu tới vào hai năm trước, khẳng định cậu không biết được hiện tại. Hai năm trước nào có nhà làm bằng xi măng, mọi người đều là nhà gạch đỏ*. Hiện tại không còn, cậu muốn tìm A Lương cùng Quạ Đen, nhà của bọn họ là lớn nhất, cậu vừa đi liền thấy.”

(*ngày trước chỉ dùng gạch xây là xong á, hiện tại là có xi măng để trét rồi.)

Nói xong ngẫm lại thấy không đúng, lại bổ sung —— “À, tòa nhà ủy ban thôn bên kia lớn hơn một chút. Người của chính phủ xuống, bên cạnh còn làm một nhà khách. Này không giống với nhà của dân, chính phủ nha.”

A Ngôn hiểu, hưng phấn trong lòng càng không thể kiềm chế.

Nghĩ một hồi, lại hỏi —— “Khi tôi tới đây, nghe nói dãy Đông đã đưa một bộ phận trẻ em đi. Vậy hiện tại… bọn họ có quay lại không?”

Tài xế nghe xong cười cười, biểu tình lại trở nên có chút phiền muộn. Qua thật lâu ông cũng không trả lời, cuối cùng lắc đầu, thở dài khe khẽ, ông nói không quay lại, hiện tại không dễ quay lại.

“Nước Ưng độc lập rồi, hiện tại quan hệ của nước Sư tử cùng nước Ưng kém như vậy, qua mấy năm nữa lại xem thử, đến lúc đó có thể sẽ tốt hơn.”

Hai năm trước tỉnh Ưng muốn độc lập nhưng chưa độc lập, có lẽ hai bên lui tới còn có thể dễ dàng hơn chút. Hiện tại sau khi tỉnh Ưng đã độc lập hoàn toàn, quan hệ liền trở nên không giống.

Có đôi khi một lựa chọn liền đúc nên hướng đi của nửa đời sau, có lẽ trẻ em được đưa lên thuyền khi đó cũng không biết được, chưa đến hai năm, Khổ Sơn sẽ biến thành bộ dạng hiện tại.

Khi đó bởi vì muốn sống mà rời đi, nhưng hiện tại là có nhà mà không về được.

A Ngôn cũng vậy, nếu cậu không đi theo Từ Ca vào Khổ Sơn giống như trùng theo đuôi, cậu cũng sẽ không bị trở thành tù binh, sẽ không quen biết Quạ Đen, hiện tại sẽ không lại chạy đến Khổ Sơn, cũng sẽ không có tưởng niệm cùng trọng trách của hiện tại.

Cùng với nói đây là an bài của số mệnh, không bằng nói mỗi một lựa chọn đều là một loại đánh bạc. Nhưng có lẽ dù là đánh lớn hay nhỏ, sinh hoạt khó thể nói được đâu là thắng lợi thật sự, cũng không thể nói được đâu là thất bại thật sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.