Chương trước
Chương sau
A Ngôn trở về Trúc Liễu là vào lúc gần tết âm lịch, cậu ở Khổ Sơn ba tháng, khi chia lìa với Quạ Đen lần thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều. Dù sao lý lịch của cậu đã ghi vào Khổ Sơn, cậu ăn tết xong liền trở về. Sau khi quay lại cũng chính thức nhận công tác, trở thành một tiểu thanh niên chi viện cho biên cương.

Lúc trở về cậu thử đi tìm Từ Ca, nhưng Từ Ca vẫn không có ở đó.

Cậu giật mình, lại về hỏi cha mẹ của mình, có phải Từ Ca vào Quốc An rồi hay không.

Cha mẹ lại nói tiểu Từ nào vào được Quốc An, lúc nào thì nó nói muốn vào?

A Ngôn nói đúng mà, Từ Ca tự nói, đến lúc đó bác trai bác gái đi lại giúp anh ấy, anh ấy thi xong là có thể ——

“Tiểu Từ không đi được, hình xăm trên cánh tay nó lớn như vậy, kiểm tra sức khỏe đều không qua lọt.” Cha nhíu mày, chậc chậc lưỡi.

“Anh ấy không xóa hình xăm?”



“Không xóa, hình xăm kia có ý nghĩa gì nha, nó cùng cha mẹ ầm ĩ rất nhiều lần, nếu thật sự thích hình xăm, làm cái nho nhỏ cũng được, cần gì phải để lại thứ kia, nhìn cũng quá khiếp người.” Mẹ cũng chậc chậc lắc đầu.

A Ngôn lại có chút vui mừng, cậu hỏi vậy Từ Ca đi đâu, con đi gõ cửa, không có ai.

Mẹ nói về quê rồi, không phải quê của lão Hứa bọn họ ở thành Lâm sao, cũng không biết hôm nay là ngày mấy, cả nhà đều chưa có người nào trở lại.

“Hẳn là xử lý thủ tục gì đó, lão Hứa nói với tôi, tôi quên mất.” Cha nói, nói xong lại chuyển tới đề tài khác.

Cho nên ngay cả A Ngôn cũng không biết tính toán của Từ Ca, cậu ở trong nhà qua một năm hết ăn lại nằm, đến ngày mười sáu, liền sắp lại balo hướng về Khổ Sơn.

Cha mẹ cũng không biết vì sao Khổ Sơn có lực hấp dẫn lớn như vậy đối với cậu, cũng cảm thấy ở Khổ Sơn bên kia, cũng không dễ tìm vợ, tìm cũng không dẫn về được.

Nhưng A Ngôn vừa vặn thuận nước đẩy thuyền mà nói vậy không tìm, nói xong móc một bao đỏ lớn đặt trên bàn, “Con mới đi mấy tháng đều được nhiều như vậy, tìm vợ làm gì, muốn làm lâu một chút, tiền thưởng còn nhiều nữa.”

Cha mẹ cũng không còn gì để nói, tùy cậu thôi.

Nói đến cùng, sau khi đánh một trận ở Khổ Sơn lý tưởng của A Ngôn trở nên nhiều không ít, cũng không nghe khuyên nhủ gì, trở nên có chủ kiến hơn. Đương nhiên có lẽ đứa nhỏ trưởng thành đều như vậy, cánh lớn, nào có thể không cho nó ra ngoài bay.

Mùa xuân Khổ Sơn thật đẹp, hàng cây chạy dài theo núi đã nảy chồi non, xanh cũ cùng xanh mới chồng lên nhau, giống như một đại dương mênh mông sóng xanh cuồn cuộn.



Trước cửa mỗi nhà đều treo đồ đằng cá cóc, tàn của pháo hoa phủ một tầng lại một tầng.

Lúc A Ngôn đến thấy trên quảng trường còn có tro tàn của than hồng, có thể suy ra mấy ngày trước nơi này lại là từng vòng than hồng, chân của đàn ông đạp lên trên, người thì bị pháo hoa bắn ra từng lỗ máu nho nhỏ.

A Đại vẫn luôn không muốn để cho người bên ngoài tham dự lễ tế của bọn họ, càng không đồng ý ký tên vào bất kỳ một văn kiện nào muốn mở rộng nơi đây thành khu du lịch. Mặc dù người ta nói đến những quy hoạch đó sinh động như thật, nói về chỗ tốt sau khi khai phá tuyến đường du lịch nói đến ngàn hoa rơi loạn*

(*天花乱坠 thiên hoa loạn trụy: hình dung người nói lời xảo diệu êm tai, nhưng vô căn cứ, lỗ hổng, nói không đâu.)

A Đại vĩnh viễn nghe hết với khuôn mặt không biểu tình, rồi sau đó mới tóm tắt bằng một câu đơn giản dễ hiểu —— “Không phải người Khổ Sơn, không thể thờ cá cóc.”

Nhớ rõ đây cũng là điều người Khổ Sơn không ngừng cường điệu khi bọn họ ký kết hiệp nghị ngừng chiến lúc trước.

Mấy A Đại đạt thành nhất trí, mặc kệ lúc sau thay đổi thế nào, tế máu bị hủy cũng có thể tiếp nhận, nhưng duy nhất lễ tế này tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Cùng lúc đó bọn họ còn tỏ vẻ, người lãnh đạo cao nhất của Khổ Sơn phải là người của Khổ Sơn, sinh ra lớn lên ở Khổ Sơn, bằng không bọn họ không có cách nào sử dụng quyền tự quản.

Kỳ thật điều khoản ban đầu cũng không có một mục này, dù sao đám người A Đại còn chưa nhìn ra hướng đi sau khi ký kết hiệp nghị. Ngược lại là Từ Ca năm lần bảy lượt nhắc nhở A Đại phải thêm vào, hơn nữa nhất định phải làm rõ chỉ có người Khổ Sơn mới quản Khổ Sơn.

Cậu nói ăn mòn mềm* là vô cùng đáng sợ, nếu không có hai điều này, văn hóa của Khổ Sơn sẽ xói mòn bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, không lâu lắm, đời sau hoặc là đời sau nữa, liền không còn người Khổ Sơn có tín ngưỡng nên có.

(*软侵蚀.)

Mà xem như trao đổi, A Đại đồng ý thành lập năm trường văn hóa, mỗi một trại đều có một căn.

Trường học nhận vào một số lớn thanh niên trí thức của bên ngoài tới, dạy nhóm trẻ nhỏ tự nguyện đến trường để học ngôn ngữ thông dụng cùng với tri thức căn bản của người bên ngoài, điều này cũng làm cho thôn dân Khổ Sơn có thể câu thông hoặc tiến hành tới lui buôn bán với người bên ngoài thuận lợi hơn ở một mức độ nào đó.

A Ngôn vốn cũng muốn làm cái đó, nhưng ngẫm lại mình vẫn là đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, nói không chừng dạy dạy liền bị bọn nhỏ dẫn lệch*, giờ học cũng không vào, cùng nhau ra ngoài vớt cá chơi bùn, cho nên cuối cùng vẫn là thôi.

(*带跑偏: lệch ra khỏi quỹ đạo, k theo ý tưởng ban đầu.)

Cộng với nhóm giáo viên đầu tiên là được tuyển dụng ở cuối năm ngoái, A Ngôn không đợi được đến lúc đó, khi ấy cậu bức thiết muốn đến Khổ Sơn, cho nên cậu nghe theo điều chỉnh nguyện vọng*, làm giấy tờ văn phòng cũng không tệ, cùng lắm thì đến lúc đó A Đại sẽ chuyển giúp cậu, chuyển thành công văn của Quạ Đen.

(*服从调剂: điểm của bạn đủ điểm xét tuyển của trường bạn đăng ký nhưng k đạt ngưỡng điểm xét tuyển chuyên ngành đăng ký, đồng thời trường vẫn có ngành chưa đủ số lượng và nếu bạn chọn điều chỉnh nguyện vọng thì bạn vẫn có thể đc nhận vào chuyên ngành đó.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.