Đến cuối hạ, Từ Ca cẩn thận nghiêm túc bắt đầu kiếp sống đọc sách dạy người*, ngày đầu tiên cậu lên lớp, có học trò nhận ra cậu.
(*教书育人 giáo thư dục nhân: giáo dục con người.)
Đứa nhỏ kia là hai nhãi con của Dì Vịt, bởi vì không có biện pháp chia lớp, hai đứa nhỏ chênh lệch nhau hai tuổi ngồi vào cùng một lớp.
A Đại nói để bọn chúng đi đi, vừa vặn học một chút ngôn ngữ thông dụng, sau này cũng không nhất định phải ở lại Khổ Sơn.
Từ Ca ngẩng đầu, thấy ánh mắt tò mò của bọn chúng, bỗng nhiên cậu cảm thấy toàn bộ mọi chuyện đối mặt lúc này, có lẽ là chuộc tội ở một trình độ nào đó.
Ánh mắt trẻ nhỏ có thể lọc sạch một ít dơ bẩn không nên tồn tại trên thế gian, ví dụ như thù hận của nhiều năm trước, ví dụ như máu tươi chảy xuống của binh lính cùng thôn dân, lại ví dụ như những hài cốt chôn ở dưới chân kia, làm màu mỡ cho mảnh đất này, lại tẩm bổ từng ngọn cây cọng cỏ.
Cuối cùng bọn chúng cũng sẽ quên đi lịch sử của nơi này, cho dù là thời đại đã từng tế máu, hay là ăn tươi nuốt sống. Cho dù là thảm sát khiến lòng người lạnh lẽo, hay là tê tâm liệt phế của cốt nhục chia lìa, xa cách trùng dương.
Cậu nhớ tới bài ca dao bọn nhỏ đã từng hát lên, trong bài hát kia có cầu vượt, xích sắt, tiệc bàn dài, cùng với lễ cá cóc của Khổ Sơn.
Cậu dùng ngôn ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nam-tren-thot/2522532/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.