“Muốn thử một cái không?” Đặng Lan Lan nhiệt tình mời. Vương Tư Tuệ và Lý Duy nhìn vết máu trên khóe môi Đặng Lan Lan, hoảng sợ lùi về sau: “Cô… Cô như vậy là sao? Lẽ nào cô không phải người chơi mà là chuyện ma?”
Đặng Lan Lan sững người, bèn cười nắc nẻ: “Hai người thật có trí tưởng tượng.” Cô ta nói: “Chúng ta ra khỏi đây trước đã, lát nữa bảo vệ trở về mà bị bắt thì không hay đâu.”
Lúc rút lui, cô ta giải thích: “Đây là bánh kem, quà vặt thôi, không phải thịt người.”
Bon họ rút trở về chỗ ba người Vân Thiển.
Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ nhìn thấy một đống ngón tay trên tay Đặng Lan Lan thì hết hồn.
Vân Thiển khịt mũi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi bánh quy.”
Khi thị lực không tốt, những giác quan khác càng trở nên vượt trội.
Bánh kem làm thành hình dáng ngón tay người có mùi sữa rất thơm, không lại gần ngửi thì khó mà biết được, thế nhưng Vân Thiển đã ngửi thấy từ rất xa.
“Bánh kem thật sao?”
“Mọi người ăn thử là biết chứ gì.”
Tống Hành Chỉ ngỡ ngàng nhìn đám người Vân Thiển nói ăn là ăn, chẳng hề có chút cảnh giác. “Đó là đồ ăn của chuyện ma, mọi người không sợ trúng độc sao?”
Vân Thiển khoát tay: “Sợ cái gì, cùng lắm bị độc chết.
Những người khác gật đầu lia lịa, nhai ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2780293/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.