Chương trước
Chương sau
 

“…Bạn có nghe chuyện ma về Kẻ hấp thụ nỗi sợ ngao du tại khuôn viên phía Bắc chưa?”

 

“Kẻ hấp thụ nỗi sợ vốn là một học sinh say mê nghiên cứu chuyện ma, không được học sinh nữ yêu thích. Nhưng bỗng một ngày kia, gã phát hiện mình có thể lấy được sức mạnh từ cảm xúc sợ hãi và máu huyết loài người, trong đó máu trinh nữ là ngon nhất. Gã bắt đầu săn giết đồng loại, máu tươi biến đổi cơ thể gã, biến gã trở thành chuyện ma thật sự…”

 

Mỗi bài đăng chuyện ma đều sẽ mở đầu bằng câu nói đó, giống như cách thức chuyên dùng giới thiệu chuyện ma.

 

Tốc độ đọc mỗi phút của Đặng Lan Lan hơn bốn nghìn chữ, giúp cô ta đọc xong toàn bộ bài viết chưa đến nửa phút đồng hồ. Hơn nửa đầu bài đăng đều lảm nhảm kể về sự ra đời và cách thức hành động của chuyện ma.

 

Điểm quan trọng thật sự được viết ở nửa sau bài đăng.

 

Những người khác chỉ cảm thấy bài đăng trước mặt lướt qua, sau đó Đặng Lan Lan lập tức khái quát lại đặc điểm và nhược điểm của Quái vật áo choàng: “Tên chuyện ma là Kẻ hấp thụ nỗi sợ, bởi vì gã cảm thấy bản thân không được người khác yêu thích nên muốn tìm cách biến thành chuyện ma có sức hấp dẫn mê người.”

 

Đặng Lan Lan không cảm thấy bộ dạng chuyện ma Quái vật áo choàng kia có chỗ nào mê người.

 

“Thức ăn chủ yếu của gã là máu người, có thể hút lấy cảm xúc sợ hãi mà đối phương sinh ra thông qua lúc dọa dẫm để tăng sức mạnh nhất thời. Đổi cách nói dễ hiểu, mọi người có thể xem thứ này như quỷ hút máu có năng lực bổ sung.

 

Cô ta hơi khựng lại: “Có điều nhược điểm của gã giống với cách đối phó quỷ hút máu của các nước Cơ Đốc giáo.”

 

“Ra vậy, thế chẳng phải dễ xử hơn sao?”

 

Tất cả mọi người đều hiểu, chỉ có Đặng Chung giống như kẻ mù chữ duy nhất tại đó. Tại sao Đặng Lan Lan vừa nói xong, mọi người liền cảm thấy Quái vật áo choàng dễ xử?

 

Không phải giải quyết quỷ hút máu cần thánh giá và dụng cụ bằng bạc sao?

 

Thánh giá mà bọn họ lấy từ học sinh đều bị hỏng ở chỗ chuyện ma bảng thông báo. Học sinh trong phòng ăn đều mặc đồ ngủ, không có trang sức. Dụng cụ ăn uống trong nhà ăn đều bằng inox…

 

Đặng Chung thỏ thẻ hỏi: “Chẳng lẽ trong nhà ăn có dụng cụ bằng bạc?”

 

Văn Tư Thành hỏi ngược lại: “Sao phải cần dụng cụ bằng bạc, không phải tìm hạt giống thực vật là xong rồi à? Cậu xem phim nhiều quá đấy, kim loại phòng ngự quỷ hút máu là sắt đó.”

 

Vương Tư Tuệ gật đầu: “Táo gai, hạt tiêu, tỏi đều có thể chống lại quỷ hút máu; rải hạt giống thực vật có thể khiến quỷ hút máu ngồi đếm từng hạt một, đợi mặt trời lên cao phơi chết nó là xong.”

 

Đặng Chung há hốc mồm, nhìn Thiên Hành Kiện đầu toàn cơ bắp và người trong suốt Lý Duy vẫn luôn không hề có cảm giác hiện diện đều tỏ ra tán đồng.

 

Văn Tư Thành tựa như phát hiện châu lục mới: “Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ, Đặng Chung ca ca, ngay cả truyền thuyết cơ bản này mà cậu cũng không biết sao?”

 

Đặng Chung la lên: “Mỗi người các người đều biết mới kỳ cục đấy!”

 

Thiên Hành Kiện an ủi khoác vai Đặng Chung: “Không sao đâu đội trưởng, trước đây tôi cũng không thích đọc sách giống cậu. Con người không thể chỉ chú trọng bề ngoài, bên trong cũng phải tu bổ, không thể để nó từ từ mục ruỗng được.”

 

Vương Tư Tuệ gật gù.

 

Đặng Chung: “…”

 

Anh bị mục ruỗng bên trong á, có phải nghiêm trọng quá rồi không?

 

Vân Thiển: “Mấy người nhanh lên, tôi sắp đè không nổi nữa rồi!”

 

Mỗi một chiêu thức nhắm vào quỷ hút máu mà người chơi nói ra, Quái vật áo choàng đều sẽ kích động giãy giụa một lần, mỗi lần giãy giụa đều khiến Vân Thiển xê dịch lớn hơn lần trước.

 

Vân Thiển đoán mình sắp bị Quái vật áo choàng hất văng.

 

Cô vừa nói xong, Văn Tư Thành ném Tống Hành Chỉ cho cô, chạy vào phòng ăn với những người chơi khác tìm kiếm dụng cụ đối phó quỷ hút máu.

 

Người chơi: “Nhà ăn có hạt giống không? Tất cả mọi người tìm hạt giống thực vật như tỏi, hạt tiêu gì đó ra đây! Nhanh tay phụ giúp, muốn sống thì đừng dong dài!”

 

Lúc người chơi cố ý thể hiện rõ sự hiện diện của bản thân, nhóm người bản xứ thế giới tận thế sẽ chú ý tới họ mà ghi lại ấn tượng, chứ không gặp rồi quên ngay giống như trước.

 

Nếu sau đó người chơi lại duy trì sự hiện diện thấp, ấn tượng của người bản xứ về bọn họ sẽ từ từ phai nhạt, biến bọn họ thành người qua đường giáp.

 

Nhân viên và học sinh trong phòng ăn đồng thời hành động dưới sự kêu gọi của người chơi.

 



 

Quả nhiên Văn Tư Thành giỏi ném, Tống Hành Chỉ rơi chính xác lên chân Vân Thiển, giống như chú chó con cuộn tròn trong lòng cô.



 

Làn da cậu trắng muốt. Lúc nhắm mắt, lông mi như hai chiếc quạt nhỏ, phủ bóng đổ màu xanh đen nhàn nhạt. Dường như mơ thấy chuyện gì đáng sợ, đầu mày cậu nhăn lại, cánh tay co trước người theo bản năng, túm lấy tất cả những gì có thể, thế là túm ngay ngực áo sơ mi của Vân Thiển.

 

Vân Thiển im lặng cảm nhận sự lành lạnh cách lớp áo, lòng hoài nghi Tống Hành Chỉ là một tên háo sắc.

 

Cô kéo đôi tay trước ngực đặt vào đũng quần đối phương, rồi lấy dây nịt siết chặt lưng quần. Trong thời gian đó, cô chẳng thấy được thứ gì không nên thấy.

 

Quái vật áo choàng nghe thấy đám người vừa nãy trao đổi những cách đối phó mình đang bắt đầu tìm công cụ, gã cuống lên.

 

Gã không biết tại sao máy tính kia vẫn nằm trong tay đám người đó, chẳng phải nó nên quay lại chỗ Quan thẩm phán sau khi Trò chơi chuyện ma bắt đầu ư?

 

Quái vật áo choàng: “Con người thả tao ra, chỉ cần mày thần phục tao, tao có thể cho mày một cơ hội phục vụ.”

 

Vân Thiển: Chuyện ma này đột nhiên bị nam chính ngựa đực truyện Khởi Điểm(*) bám lên người à?

 

(*) Tên một trang web đăng truyện chữ giống Tấn Giang

 

Sức chú ý của cô dời khỏi người Tống Hành Chỉ, cơ thể dồn sức ép xuống , nhưng lại không thể đè chặt Quái vật áo choàng giống như lúc nãy.

 

Chú bảo vệ: “Nhẹ hơn nhiều rồi.” Ông vất vả rút cánh tay bị đè bên dưới Quái vật áo choàng, vòng tay khống chế cơ thể giãy giụa của đối phương: “Tôi chỉ có thể làm đến đây.”

 

Quái vật áo choàng rống giận: “Thằng phản phúc chết giẫm! Sao mày dám đối xử như vậy với người làm thủ lĩnh như tao. Còn con nhỏ loài người trên người tao nữa, vốn dĩ gương mặt mày còn khiến tao có hứng thú cưng chiều, bây giờ mày mất cơ hội rồi. Chờ tao thoát thân, tao chắc chắn phải bầm thây chúng mày thành nghìn mảnh!”

 

Vân Thiển: “Ông chú, chú cũng là chuyện ma, sao lại giúp chúng tôi thế?”

 

Chú bảo vệ: “Không tại sao cả, chỉ vì tôi muốn làm thế.”

 

Vân Thiển: “Chú đúng là người tốt. Phải rồi, vị trí bây giờ của chú có thể đánh gã một trận, trả mối thù suýt bị gã giết chết ban nãy.”

 

Chú bảo vệ cười khổ lắc đầu: “Gã là thủ lĩnh, cấp bậc của tôi thấp hơn gã, không thể tấn công. Đây là quy tắc.”

 

Nghe vậy, Vân Thiển hiểu đại khái giữa những chuyện ma với nhau tồn tại chênh lệch cấp bậc. Chuyện ma cấp thấp không thể phát động tấn công chuyện ma cấp cao.

 

Vân Thiển và chú bảo vệ trò chuyện hết sức ăn ý.

 

Quái vật áo choàng bị ăn bơ bày vẻ mặt nhục nhã: “Tao đây rõ ràng là một thủ lĩnh, vậy mà bị làm nhục trong tay chúng mày như vậy. Chúng mày tưởng có Kẻ ghi chép là có thể đối phó tao sao?! Nằm mơ!”

 

Tiếng gào của gã giống như dã thú gầm rú, cường độ âm thanh tạo nên sóng âm lan ra từng vòng, chấn động đến vỡ cửa kính nhà ăn!

 

Không ngờ áo choàng sau lưng gã có thể hóa thành hai cánh giống như cánh dơi, chậm chạp cử động, muốn dùng sức cánh dơi thoát khỏi ràng buộc.

 

Vân Thiển vội vàng buông Tống Hành Chỉ, hai tay dồn sức đè toàn thân xuống dưới, bắt đầu giằng co với Quái vật áo choàng.

 

Nếu Quái vật áo choàng thoát thân, đừng nói đến sự an toàn của người bản xứ trong nhà ăn, Tống Hành Chỉ và chú bảo vệ ở ngay bên cạnh sẽ mất mạng đầu tiên.

 

Ban nãy Đặng Lan Lan nói thế nào nhỉ, Quái vật áo choàng “cảm thấy mình không được người khác phái yêu thích nên muốn nghĩ cách biến thành chuyện ma có sức hấp dẫn mê người.”

 

Từ nãy đến giờ, một trong những đặc điểm tính cách mà Quái vật áo choàng thể hiện ra chính là kiêu căng ngạo mạn, thích cường điệu thân phận bản thân.

 

Tư thái cúi thấp hàng phục, lấy sắc dụ dỗ, cộng thêm khen ngợi thích đáng.

 

“Ngài áo choàng…” Vân Thiển chuyển từ ngồi xếp chân sang nằm úp trên người Quái vật áo choàng. Khoảng cách gần rốt cuộc khiến cô thấy rõ diện mạo đối phương gớm ghiếc buồn nôn đến mức nào, quả là ngang tài ngang sức với quái vật hang động trong The Descent(*).

 

(*) Tên một bộ phim điện ảnh kinh dị phiêu lưu của Anh năm 2005

 

Thật kinh dị mà.

 

Tay Vân Thiển khẽ run, cô hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Sao ngài gấp đi vậy, tư thế bây giờ của chúng ta không thoải mái sao?”

 

Hơi thở thơm ngát như hoa lan, đầu Quái vật áo choàng xoay tròn một góc khó tin, hai mắt màu đỏ không có mí mắt lộ rõ máu thịt nhìn chằm chằm Vân Thiển.

 

Vân Thiển nói tiếp: “Ai bảo ngôi sao trên trời đẹp thì chắc chắn là chưa nhìn thấy đôi mắt ngài rồi.” Tay cô sờ lên đôi cánh dơi kia: “Chỉ cần nhìn nó, tôi đã có thể tưởng tượng được dáng dấp đẹp trai ngời ngời của ngài khi bay lượn trên bầu trời. Thật ra lúc máy tính giới thiệu về ngài, tôi đã mê mẩn ngài rồi. Sinh vật có thể hút máu người cao quý biết bao nhiêu!”

 

Chú bảo vệ vừa ngỡ ngàng vừa sững sờ, không hiểu vì sao Vân Thiển lại đột nhiên bày tỏ tình ý đối với Quái vật áo choàng. Lẽ nào cô cũng bị ảnh hưởng như những học sinh nữ kia?

 

Quái vật áo choàng quát: “Vậy mày còn không mau rời khỏi người tao?”



 

Vân Thiển vươn ngón tay, khẽ di vòng tròn trên cánh dơi rồi rút lại, đặt lên cổ tay mình, rũ mắt thấp giọng nói: “Ngài nhìn đi, cơ thể ngài hấp dẫn như vậy, quyến rũ đến mức người ta không muốn rời đi phút nào.”

 

Cô phát tín hiệu khẩn cấp cho đám Văn Tư Thành thông qua đồng hồ cứu thế, báo nơi này cần giúp đỡ. Bọn họ mà không tới, Quái vật áo choàng sắp chạy rồi!

 

Gương mặt tái nhợt của Quái vật áo choàng dần dần ửng đỏ. Giọng Vân Thiển thiên về lạnh lùng, nhưng lúc cô cố tình mềm giọng tán tỉnh phối hợp với cặp mắt long lanh ánh nước thì rất dễ dàng lừa người.

 

Tống Hành Chỉ đúng lúc tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng mãnh liệt giữa người đẹp và quái vật.

 

Cậu cứng đờ thoáng chốc, cuộn chặt nắm đấm.

 

Không cần phải hỏi, chắc chắn là chuyện ma áo choàng xấu xí kia ép Vân Thiển trở nên như vậy. Quái vật áo choàng ghê tởm, bên dưới đã nằm một chú bảo vệ, vậy mà còn muốn ra tay với Vân Thiển!

 

Nhưng ngay lúc cậu định hành động cứu người…

 

Là ai?! Ai đã buộc tay cậu trong đũng quần?!

 

Bên kia, giọng nói Quái vật áo choàng ngọt ngào như sắp nhỏ ra nước: “Em thật biết nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều chạm đến đáy lòng tôi. Đã vậy, lúc giết em… tôi sẽ để em chết không đau đớn.”

 

Đầu gã duy trì tư thế ban đầu, cơ thể chậm chạp xoay lại, hai cánh tay như tay gấu lướt lên chiếc cổ mảnh khảnh không chịu nổi một cú bẻ của cô gái.

 

Gã không vội giải quyết tính mạng đối phương mà hành động chậm rãi giống như ấn cái nút, muốn gợi lên cảm giác sợ hãi trong cô.

 

Vân Thiển: “…”

 

Cô vội vàng lấy cục gạch và con dao trong balo ra. Tay trái cầm cục gạch nhắm chính xác vào mặt Quái vật áo choàng đập ba cái, mạnh đến độ chỉ còn nửa cục. Tay phải cầm dao đâm vào cổ Quái vật áo choàng, xoáy một cái rồi rút ra.

 

Cô chỉ hận con dao trong tay không phải dao sắt.

 

Quái vật áo choàng bật tiếng rít gào, há to miệng —— Vân Thiển bèn nhét nửa cục gạch còn lại vào miệng gã.

 

Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ, Đặng Chung nhận được tín hiệu bèn vớ lấy mấy thứ như xẻng chạy tới tiếp ứng, vừa tới đã thấy cảnh tượng Vân Thiển hung hăng hành hạ Quái vật áo choàng.

 

Vân Thiển kiệt sức, mệt mỏi dâng trào, cơ thể lảo đảo…

 

Văn Tư Thành: “Tiêu rồi, Vân chó lại đi vào trạng thái hồi chiêu!”

 

Anh xông lên trước, nhưng lại không nhanh bằng Tống Hành Chỉ bên cạnh.

 

Quái vật áo choàng nổi điên, cánh dơi giang rộng gần ba mét bay lên, sà xuống nhắm về phái Vân Thiển.

 

Vân Thiển được Tống Hành Chỉ ôm trọn vào lòng, móng sắt Quái vật áo choàng sắp đâm xuyên hai người…

 

“Loảng xoảng ——”

 

Vân Thiển nghe thấy tiếng xích sắt trước khi hoàn toàn thiếp đi.

 

Một cây xẻng bay từ xa tới đâm trúng gáy Quái vật áo choàng, phát ra tiếng xèo xèo giống như ném thịt nướng lên vỉ sắt. Quái vật áo choàng bay trên không mất khống chế, dúi thẳng xuống đất, nằm im bất động.

 

Văn Tư Thành giơ ngón tay cái lên với Đặng Chung: “Cắt cắt(*) được lắm nha, bình thường ném lao chính xác lắm phải không?”

 

(*) Cách đọc lệch của chữ ca ca, còn có nghĩa là “tiêu đời, xong đời”

 

Đặng Chung mặc kệ Văn Tư Thành, cầm lấy cây xẻng khác, chuẩn bị bước lên bổ cú chót.

 

Nhưng khi anh đi tới bên cạnh Quái vật áo choàng…

 

Vương Tư Tuệ: “Cẩn thận!”

 

Quái vật áo choàng đột nhiên vùng dậy, móng vuốt đâm xuyên qua bụng Đặng Chung, móc cả người anh lên, ném vào nhà ăn, hất văng cả một dãy băng ghế!

 

Đám người trong nhà ăn chạy tán loạn, la hét inh ỏi.

 

***

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.