Không có! Vân Thiển cho ra đáp án trong lòng, bất cứ sinh vật nào trên đời gắn thêm tai mèo đều sẽ gia tăng đặc tính đáng yêu, trừ Vua hiểu biết loài người.
Tiểu nhân trong lòng Vân Thiển ôm đầu la hét, ngoài mặt lại bình thản nhìn Tống Hành Chỉ, điềm tĩnh nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Giọng điệu cậu vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Một vị thần thương tình, thực hiện nguyện vọng của tôi, đưa tôi tới đây gặp Vân Thiển.”
Cái thứ tròn dài chui ra từ trong quần cậu… là đuôi sao?
Cái gì! Ngay cả đuôi mà cũng có!
Tống Hành Chỉ lắc cái đuôi sau lưng, vừa nhìn đã biết mềm mại êm ái.
Mắt Vân Thiển nhìn chằm chằm vào nó, may mà cô còn một chút tự chủ, nhờ vậy mới chưa chạy tới túm lấy cái đuôi nghịch ngợm phe phẩy kia.
Vân Thiển không bỏ sót câu nói kia của Tống Hành Chỉ, nguyện vọng của cậu là tới đây gặp cô.
Vân Thiển đang định chuẩn bị mặt lạnh tính sổ màn nổ súng trong phòng mỹ thuật. Không thể tha thứ được, chuyện này đã để lại vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn cô.
Tống Hành Chỉ nắm lấy cái đuôi sau lưng ra trước, chán nản nói: “Xấu lắm đúng không? Đây là sự trừng phạt của ngài thần linh vì tôi muốn rời khỏi thế giới của mình. Một khi bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ bị xem như kẻ khác loài.”
Chóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775791/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.