Cùng lúc người này nói chuyện lại là một tràng tiếng ho liên tục, dẫn đến câu nói kia đứt gãy, Vân Thiển không thể nghe được người kia nói cái gì.
“Khụ khụ khụ khụ khụ —— ”
Không khí bên trong thùng rượu không lưu thông, vốn không tốt với người dễ ho. Vân Thiển thấy người này sắp ho đến chết mà vẫn không chịu ra ngoài, cô tìm thấy nút gỗ dùng để rót rượu, đấm một phát đẩy nút gỗ ra ngoài.
Không khí trong lành cùng với một tia sáng xuyên qua lỗ hổng tràn vào thùng, bụi bặm chậm rãi lơ lửng dưới tia sáng. Người nọ thở gấp nói: “Cuối cùng cũng sống rồi.”
Nửa gương mặt ông được ánh sáng chiếu vào, râu ria trên mặt rậm rạp, hốc mắt trũng sâu, khóe mắt in hằn vết tích năm tháng. Ông phát cho Vân Thiển một phiếu người tốt.
Đương nhiên Vân Thiển không thấy rõ người này trông thế nào, cô chỉ thông qua giọng nói người kia đoán được đại khái đây là người đàn ông trung niên, gọi người kia là “ông chú.”
Hai người cùng trốn “kẻ truy lùng” trong thùng gỗ. Có thể trốn cùng một nơi cũng là duyên phận, tạm thời bọn họ không định rời khỏi đây, bèn bắt chuyện với nhau.
Ông chú: “Được người ta theo đuổi không tốt sao? Lần đầu tiên ta thấy có người tránh né người theo đuổi như vậy, cô rất ghét người kia à?”
Vân Thiển: “Cũng không phải là ghét, tôi sợ mình mà không trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775737/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.