Vân Thiển còn chưa tới gần thần linh cải trang thành thanh niên kia, ngài đã liếc cô rồi biến mất tăm.
Ánh mắt kia giống như đang nói: “Muốn sờ mông ta, cô mơ giấc mộng xuân thu đi!”
Văn Tư Thành ngây người. Sau khi hoàn hồn, anh lắc cánh tay Vân Thiển lia lịa.
“Em thấy không? Anh ta đột nhiên biến mất kia, có cần báo Bang hội người chơi không, có khi nào là dị nguyên không?”
Vân Thiển đáp: “Anh ta không phải dị nguyên. Chẳng phải em tín ngưỡng một vị thần sao, hình như ngài ấy hơi rảnh, người thanh niên lúc nãy là ngài ấy, em nhận ra.”
Văn Tư Thành ngớ người, lập tức cảm khái: “Vậy mà em cũng nhận ra, không ngờ em lại là tín đồ trung thành đấy.”
Vân Thiển không nói cô dựa vào mông để nhận ra thần linh.
Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ tín ngưỡng Thần Bùn Vàng, thần linh của em tên gì?”
Vân Thiển nghiêm nghị nói: “Tục danh của thần linh, sao có thể tùy tiện nói với anh, em sợ bị ngài ấy mắng.”
Văn Tư Thành: “Ù ui, thần của em cũng không vừa nhỉ, nhân tính hóa thật đấy.”
Vân Thiển: “Chứ gì nữa.”
Bọn họ tiếp tục cuộc chạy bộ buổi sáng bị cắt ngang.
Vân Thiển: 【Không ngờ lúc trước mình là kẻ thất nghiệp, thần linh tín ngưỡng cũng là một du thần(*) vô công rỗi nghề, còn chẳng biết biệt danh là gì, đúng là chẳng ra sao.】
(*) Du trong không cố định, di động, du thần tức là thần linh hay đi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775683/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.