Chương trước
Chương sau
 

 

Vân Thiển nắm lấy ngón tay Tô Quân dời đi.

Cô đang chuẩn bị giải thích hiểu lầm, nhưng đến khi nâng mắt, cô để ý thấy đáy mắt người thanh niên tóc đen trước mặt…

Lại có ánh sáng lần nữa.

Vân Thiển mím môi, làm sao cô mở miệng giải thích được.

Tô Quân không tin trên đời này có đối tốt một cách vô cớ. Về lòng tốt của Vân Thiển, anh vẫn luôn mang theo thái độ ngờ vực, cho đến khi tìm được lý do giải thích hết thảy.

Sau khi tay bị dời đi, sức mạnh đá quý của Tô Quân tự phát động, ánh sáng màu tím dán lên áp gò má Vân Thiển.

Anh ngoảnh mặt sang một bên, hờ hững nói: “Nể tình…” Giọng nói rất khẽ, sau đó lại lớn hơn một chút: “Ta cho phép cô thích ta.”

“Thật ra…” Lời còn chưa dứt, cơn mệt mỏi đã quét qua người cô.

Tô Quân kinh ngạc nhìn Vân Thiển ngất xỉu. Chỉ một câu cho phép cô thích, cô đã xúc động thế này, cô thích anh đến thế sao…

Ở một bên khác, Văn Tư Thành báo cáo xong tình hình với Thiết Kính Lôi và Đường Giác.

Trông thân thể Tô Quân rất khỏe mạnh, tâm trạng cũng tốt, không chừng một khoảng thời gian nữa là có thể ra cửa đi lại.

Thành chủ lập tức yên tâm, ban cho Văn Tư Thành không ít phần thưởng.

Trong đó bao gồm cho phép một mình anh đến kho báu hàng phục vài loại đá quý quý hiếm.

Văn Tư Thành đang vui vẻ, chợt gương mặt ngây ngốc nhìn đồng hồ cứu thế.

Sao Vân chó lại “Offline” rồi?

Cái này không phải đồ của thần linh Chúa cứu thế làm ra sao, sao không đáng tin gì cả, ngày nào cũng có bug.

Vân Thiển đi tới không gian quen thuộc.

Nơi này giống như hòn đảo nghỉ dưỡng, biển trời xanh xanh, sóng xô bờ cát.

Cô bị một người đàn ông ngực trần ôm vào lòng như cũ.

Tính dục thân thiết cọ má Vân Thiển: “Thiển Thiển, không ngờ mới đây lại được nhìn thấy nàng rồi. Đây là quãng thời gian vui vẻ nhất của ta.”

Lười biếng thò nửa đầu khỏi bãi cát, chỉ lộ cặp mắt rủ một nửa.

“Chào nàng.”

Giọng nói bị hạt cát lấp bớt, bập bẹ nghe không rõ, nói xong lại chui trở vào cát.

Vân Thiển đẩy người ôm ấp mình ra, ngồi ở một đầu khác của ghế, hỏi: “Bây giờ đủ thời gian chưa, hãy kể cho tôi biết tất cả mọi chuyện.”

Tính dục và Lười biếng đều tóc trắng mắt vàng, gương mặt bọn họ giống hệt Giới, nhưng khí chất lại chênh nhau rất lớn.

Tính dục gục xuống ghế, híp mắt nhìn Vân Thiển: “Thật là lạnh lùng… Trong tất cả phân thân, lúc nào thái độ của nàng đối với Kiêu ngạo cũng tốt nhất, bởi vì y biết giả bộ đáng thương hơn chúng ta.”

“Nàng xem, bây giờ Kiêu ngạo lại bị thương rồi. Cái bộ dạng khắp thiên hạ chẳng ai yêu mình, chỉ cần y bày vẻ mặt tổn thương, nàng sẽ trao hết sự mềm lòng và đồng cảm cho y.”

“Trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn sao?”

Tính dục oán trách một phen, nói cứ như Vân Thiển là tên đàn ông bạc tình.

Cô bây giờ mới gọi là đầu óc mù mờ: “Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện anh nói, trước đây tôi từng quen biết các anh sao?”

Nghe Vân Thiển nói câu đó, Tính dục hừ một tiếng, đưa lưng về phía Vân Thiển.

“Ta không muốn nói cho nàng biết.”

Vân Thiển: “…”

Cái tính cách ấu trĩ gì vậy?

“Haiz.” Lười biếng thở dài, ló đầu ra: “Ta không thích chuyện phiền phức, nhưng ta càng không thích vẻ mặt không vui của nàng. Ta nói cho nàng biết.”

Vân Thiển lập tức chạy đến bên Lười biếng, Tính dục cũng chẳng ngăn cản.

Lười biếng suy nghĩ mấy giây, mở miệng nói: “Trước tiên nói từ chuyện nàng quan tâm nhất đi.”

Chuyện nàng quan tâm nhất cũng chỉ là cơ thể mình.

Lười biếng nói: “Bởi vì ta, thân thể nàng dễ mệt mỏi nên bất cứ lúc nào cũng muốn đi ngủ. Bởi vì Tính dục, nàng dễ dàng sản sinh tính dục đối với người nào có tướng mạo nổi trội giữa đám đông. Mặc dù chúng ta cố gắng áp chế nhưng sức mạnh còn sót lại vẫn ảnh hướng tới nàng.”



Nghi ngờ từ trước đến nay của Vân Thiển đã được giải đáp, thì ra là nguyên nhân này.

“Nàng không giận sao?”

“Nếu là trước đây thì sẽ, bây giờ tôi chỉ muốn biết nguyên nhân mình sinh bệnh.”

Lười biếng tạm dừng, rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, thật ra nàng không phải cận thị, mắt của nàng rất bình thường. Lúc đó, Giới thi triển thần thuật trên mắt nàng, vì vậy khiến nàng không thấy rõ sự vật. Đợi y khôi phục ký ức, giải trừ thần thuật, mắt nàng sẽ trở lại bình thường như cũ.”

Vân Thiển điềm tĩnh: “Vậy à.”

Lười biếng nhỏ giọng hỏi: “Nàng có thể oán hận y, dù là chúng ta cũng cảm thấy y lúc trước quá ích kỷ.”

Vân Thiển lắc đầu: “Oán hận sẽ chỉ sinh ra oán hận, chuyện đã xảy ra, mọi chuyện tôi từng trải đều chẳng thể xóa đi được. Bây giờ, tôi chỉ muốn biết sự thật, vì sao các người lại làm những chuyện đó với tôi?”

“Giới ra đời từ dục vọng loài người, là biểu hiện của tất cả dục vọng. Dục vọng vô cùng vô tận, khó mà kiểm soát, bản thể bèn chia ra thành Kiêu ngạo, Tham lam, Tham ăn, Phẫn nộ, Giết chóc, Lười biếng, Đố kị và Tính dục, cùng khống chế thân thể trong khoảng thời gian khác nhau.”

“Nàng là tín đồ duy nhất của Giới, bởi vì nàng mà bản thể sinh ra phân thân dục vọng mới, chính là Cố chấp. Bấy giờ, Kiêu ngạo là phân thân có sức mạnh lớn nhất trong chúng ta, nhưng Cố chấp có thể dễ như trở bàn tay mà đánh bại y, còn nuốt chửng Phẫn nộ và Đố kị, giành lấy quyền khống chế cơ thể. Dưới sự điều khiển của Phẫn nộ và Đố kị, nếu không phải bản thể kịp thời tỉnh lại, sự tình khó lòng xoay chuyển.”

Giọng nói Lười biếng vẫn nhỏ nhẹ như cũ.

Vân Thiển lan man suy nghĩ làm thần linh thật khổ, phải tâm thần phân liệt mới có thể khống chế cơ thể mình. Cô tò mò hỏi: “Các người đều là phân thân thần linh, vì sao Cố chấp lại mạnh hơn các người?”

Cuối cùng Tính dục cũng đứng dậy, anh tới gần Vân Thiển, hai tay bắt lấy bả vai cô.

“Đó là một bí mật khác, bí mật mà bây giờ nàng vẫn không thể biết… Cố gắng đừng kích thích Cố chấp, không ai biết y sẽ làm gì với nàng.”

Vân Thiển nhận ra sự nặng nề trong giọng nói Tính dục, cô hơi sợ hỏi: “Cố chấp là ai?”

Tính dục và Lười biếng đồng thanh nói: “Tống Hành Chỉ.”

Tiểu mít ướt mà lại là Cố chấp nghe danh đã sợ?

Vân Thiển hoảng hốt chốc lát, sực nhận ra hành vi của Tống Hành Chỉ đúng là rất cố chấp. Lúc trước, chính cậu là người cầm tay cô, để cô tự tay giết mình.

Cô nuốt nước bọt: “Thế nào gọi là kích thích cậu ấy?”

Tính dục đếm đầu ngón tay: “Ví dụ như thân mật với đàn ông khác trước mặt y, từ chối thích y, xa lánh y, không xem y là đàn ông,vâng vâng và vâng vâng.”

Vân Thiển trầm mặc hồi lâu: “Đều làm hết rồi thì sao?”

Tính dục và Lười biếng cùng im lặng. Mặc dù bọn họ ở trong cơ thể Vân Thiển nhưng không phải lúc nào cũng trong trạng thái thức tỉnh để biết rõ mọi hành động của cô.

Tính dục hỏi: “Lúc đó, y có phản ứng gì?”

Vân Thiển: “Dáng vẻ rất đau lòng…”

Tính dục giơ tay lên xoa cằm, suy nghĩ chốc lát rồi chợt nghĩ ra: “Ta biết rồi, bây giờ y chưa hoàn toàn khôi phục, cảm ứng liên thông giữa các phân thân có thể khiến y thỏa mãn cho nên không xảy ra bất cứ chuyện gì!”

Vậy lúc cậu ấy không thỏa mãn được thì thế nào?

Đó không phải là trái bom hẹn giờ sao!

Tính dục an ủi Vân Thiển: “Bây giờ chắc chắn Kiêu ngạo mạnh hơn Cố chấp, nàng mang Kiêu ngạo về nhà, giết chết Cố chấp trước, vậy là xong chuyện.”

Vân Thiển: “…”

Đó là Tống Hành Chỉ ngoan ngoãn mà cô biết, cô không làm được.

Lười biếng: “Tên háo sắc, làm ơn ngậm miệng ngươi lại, đừng mang ý nghĩ bẩn thỉu của ngươi làm vấy bẩn Vân Thiển.”

“Ngươi là cái đồ mỗi ngày chỉ biết đi ngủ, ngay cả lo trước tính sau cũng không biết!”

Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy Tính dục và Lười biếng bắt đầu đánh nhau, ý thức cô dần dần mơ hồ.

Sức mạnh lấy được từ Tô Quân chỉ đủ duy trì một ít thời gian, Lười biếng và Tính dục còn rất nhiều chuyện chưa nói cô biết, vì sao cô lại chủ động tín ngưỡng Giới…

Vân Thiển tỉnh lại.

Sắc trời đã tối, cô cũng ngồi trên xích đu, bên tay phải Tô Quân.

Lúc đó, hẳn là cô ngã dưới đất mới đúng.

Sắc môi Tô Quân trắng bệch, thỉnh thoảng khẽ ho hai tiếng.

Vân Thiển: “Ngài sử dụng ảo ảnh đá quý sao? Đại phu nói ngài không thể sử dụng sức mạnh đá quý!”

Tô Quân không đáp, chỉ nói: “Cô ngủ hai ngày rồi.”

Vân Thiển hoảng hốt: “Hai ngày nay, ngài không ăn gì sao?”

Có được câu trả lời khẳng định, cô hấp tấp lao ra sân viện tìm đồ ăn.



Khóe môi Tô Quân giương lên độ cong nho nhỏ.

Anh ngẩng đầu, cây đá quý lung linh rực rỡ, ngũ sắc chiếu rọi.

Đột nhiên những màu sắc kia tối xuống không ít.

Tô Quân khựng lại, dùng sức chớp mắt, màu sắc cây đá quý lại trở về bình thường.

Anh nhấc tấm thảm dưới chân lên, dấu vết vốn được khống chế tại đùi lại lan tràn lên trên.

Sức mạnh đá quý của anh không đủ áp chế nữa.

Vân Thiển bưng đồ ăn trở về, đến gần bèn phát hiện Tô Quân đang ngây người.

Rất hiếm khi thấy Tô Quân ngây người như vậy… Cô đặt cả khay đồ ăn lên chân Tô Quân, chia ra phần của mình: “Bắt đầu!”

Tô Quân đút thức ăn vào miệng, động tác sững lại, không nếm ra vị gì.

“Mặn quá, hủ muối sau bếp Phủ thành chủ bị đổ hả?” Vân Thiển ăn một miếng rồi phun ra, xoay đầu nhìn Tô Quân cũng đang dừng đũa, bèn nói: “Tôi đi đổi phần khác.”

Tô Quân nhìn lòng bàn tay, anh đang sa hóa sao?

Nếu là trước đây, anh biến thành yêu quái cát cũng không sao, nhưng bây giờ anh không muốn…

Chỉ có thiên thạch mới có thể áp chế sao?

Vân Thiển lại lấy thức ăn trở về. Ăn được một nửa, cô cẩn thận dò hỏi: “Quân sư Tô, chúng ta làm một chiếc ghế có thể tự do đi lại nhé, đề phòng tình huống hôm nay lại xảy ra…”

Cô không nói hai chữ “xe lăn”, lo sợ kích thích Tô Quân.

“Tô Quân.”

Anh chỉ bật ra hai chữ.

Vân Thiển khó hiểu, Tô Quân nhìn cô: “Hãy gọi ta Tô Quân. Xe lăn à, chuẩn bị đi, ta bây giờ đúng là hành động bất tiện.”

Tô Quân đồng ý sử dụng xe lăn nghĩa là có khả năng lớn sẽ ra khỏi sân viện.

Đường Giác nhận được tin thì rất vui mừng, triệu tập thợ thủ công tới Phủ thành chủ đóng xe lăn thoải mái nhất.

Tin tức không hề che giấu, một nửa Thành Đá Quý đều biết chuyện làm xe lăn.

Nhiều năm qua, Thành Đá Quý có thể sừng sững không ngã dưới sự tấn công của yêu quái cát, Tô Quân đóng góp công lao lớn nhất.

Dân thường trong Thành Đá Quý không thể góp lực đối phó yêu quái cát, nhưng bọn họ có thể làm ra con đường mới phù hợp với xe lăn trong Thành Đá Quý.

Bảo thạch sư phát huy năng khiếu thẩm mỹ của bản thân, thợ thủ công thì dát đầy nhiệt huyết lên mặt ngoài xe lăn, nhất định phải tạo ra chiếc xe lăn phù hợp với thân phận Tô Quân!

Xe lăn này phải có thể phòng ngự, cũng có thể tấn công.

Chức năng bình thường cần trang bị đầy đủ, chức năng nâng cao cũng có thêm không ít.

Bên ngoài phải vừa hoa lệ cũng vừa hết sức khiêm tốn.

Thỉnh thoảng Văn Tư Thành đi ngang qua khu vực chế tạo xe lăn, nghe thấy yêu cầu của Bảo thạch sư với nhóm thợ thủ công mà lắc đầu thở dài.

Chẳng khác nào bên A đòi màu đen rực rỡ, đúng là cố ý gây sự mà.

Mấy ngày sau, xe lăn làm xong, được phủ tấm vải đỏ ăn mừng.

Vân Thiển được dặn đi dặn lại phải để Tô Quân đích thân xốc vải đỏ, cảm nhận được sự quan tâm của mọi người trong Thành Đá Quý với anh.

Vân Thiển làm y như thế.

Xe lăn được đưa đến trước mặt Tô Quân. Anh vươn tay kéo nhẹ, vải đỏ trượt xuống.

Vân Thiển đứng bên cạnh nói: “Ngài Thành chủ nói đây là tấm lòng quan tâm của mọi người đối với…”

Cô nhìn hình dáng xe lăn.

Vàng nạm kim cương, ngũ sắc sặc sỡ, giống như ghế ngồi của nữ vương Ma Tiên Bảo(*),kiểu cách phô trương đến hết hồn.

Tô Quân ngưng mắt nhìn xe lăn hồi lâu, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Phủ lại, trả về.”

(*) Nữ vương Ma Tiên Bảo: nhân vật trong bộ phim truyền hình “Quỷ nhỏ Balala” của thiếu nhi. Mình chỉ tìm được hai bức hình ghế ngồi cho nữ vương, chắc là hai season khác nhau nên ghế cũng khác nhau

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.