Vân Thiển nắm lấy ngón tay Tô Quân dời đi.
Cô đang chuẩn bị giải thích hiểu lầm, nhưng đến khi nâng mắt, cô để ý thấy đáy mắt người thanh niên tóc đen trước mặt…
Lại có ánh sáng lần nữa.
Vân Thiển mím môi, làm sao cô mở miệng giải thích được.
Tô Quân không tin trên đời này có đối tốt một cách vô cớ. Về lòng tốt của Vân Thiển, anh vẫn luôn mang theo thái độ ngờ vực, cho đến khi tìm được lý do giải thích hết thảy.
Sau khi tay bị dời đi, sức mạnh đá quý của Tô Quân tự phát động, ánh sáng màu tím dán lên áp gò má Vân Thiển.
Anh ngoảnh mặt sang một bên, hờ hững nói: “Nể tình…” Giọng nói rất khẽ, sau đó lại lớn hơn một chút: “Ta cho phép cô thích ta.”
“Thật ra…” Lời còn chưa dứt, cơn mệt mỏi đã quét qua người cô.
Tô Quân kinh ngạc nhìn Vân Thiển ngất xỉu. Chỉ một câu cho phép cô thích, cô đã xúc động thế này, cô thích anh đến thế sao…
Ở một bên khác, Văn Tư Thành báo cáo xong tình hình với Thiết Kính Lôi và Đường Giác.
Trông thân thể Tô Quân rất khỏe mạnh, tâm trạng cũng tốt, không chừng một khoảng thời gian nữa là có thể ra cửa đi lại.
Thành chủ lập tức yên tâm, ban cho Văn Tư Thành không ít phần thưởng.
Trong đó bao gồm cho phép một mình anh đến kho báu hàng phục vài loại đá quý quý hiếm.
Văn Tư Thành đang vui vẻ, chợt gương mặt ngây ngốc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775654/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.