Nhà gỗ tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ổ khóa nào đó trong người Giới.
Đó là ổ khóa căn phòng quan trọng sâu trong linh hồn. Cùng lúc chìa khóa vặn xoay, mảnh vỡ ký ức từ từ trút xuống.
…
Nhà tập thể ở Thủ đô rất nhiều, người trong đó đa phần là người nhà quân nhân. Bình thường, những đứa trẻ đều chơi đùa trên khoảnh sân của khu nhà, hầu hết là những cậu bé da ngăm như khỉ ốm. Người lớn thì ở bên cạnh vừa dệt áo đan len hoặc rửa đồ ăn vừa trông chừng.
“Con gọi em gái ra chơi cùng đi.”
Người lớn vừa nói, nhóm cậu bé lập tức gọi cô bé tới chơi.
Cô gái nhỏ với làn da trắng nõn đứng dưới tàng cây, đôi mắt vừa to vừa tròn đã hơi có nét đào hoa.
Bé trai tuổi này còn chưa biết cái gì gọi là xinh đẹp, nói chuyện với bé gái làm sao vui bằng chơi thẻ bài của mình.
Một người trong đó nói cho có lệ: “Vân Thiển, cậu qua đây chơi đi. Cậu mà không qua, mẹ mình lại nói mình.”
“Mình không muốn chơi với các cậu, mình đang làm bài tập thủ công cô giáo giao.”
Nói xong, Vân Thiển xách túi ni lông, bước đôi chân ngắn rời khỏi sân viện. Lúc rẽ ngoặc, cô đụng trúng người ngồi xổm ở cổng.
Hai người té ngã xuống đất.
Vân Thiển nhìn sang, là cậu bé xinh đẹp đeo chiếc nhẫn của cô hôm đó.
Có điều người nọ bây giờ không tóc trắng phết đất mà đội kiểu tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775646/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.