Ba phút sau, có một tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Lục Khải Minh lật người, kéo hết chăn ra, suýt nữa đá Giang Diệu Diệu ra khỏi giường.
Giang Diệu Diệu: “!.
.
” Trả chăn lại cho tôi!Hai tay cô nắm lấy chăn bông, liều mạng kéo sang bên này, gần như vắt hết sức lực của bản thân, nhưng mà vẫn không lay chuyển được đối phương chút nào.
Sau khi trằn trọc gần như cả đêm, Giang Diệu Diệu miễn cưỡng lấy lại được chăn bông, cuộn mình một cách mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu qua lớp kính cửa sổ, Lục Khải Minh vừa mở mắt đã thấy chăn bông mềm mại ấm áp trên người, không nhịn nổi mà thoải mái duỗi người ra.
Người ở bên cạnh đã dậy, có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Lục Khải Minh đi xuống đất, gấp chăn bông lại, định xuống lầu làm bữa sáng.
Giang Diệu Diệu đột nhiên mở cửa, thân hình nhỏ nhắn của cô chặn đường anh.
Anh rất biết ơn vì đêm qua đối phương đã cho mình ở lại, vì vậy anh đã chủ động nói: “Chào buổi sáng, hôm qua cô ngủ có ngon không?"Sắc mặt Giang Diệu Diệu tối sầm: "Anh nhìn thấy tôi ngủ ngon lắm sao?"Lục Khải Minh nghiêng người kiểm tra kỹ càng, phát hiện thần sắc của cô quả nhiên uể oải, không yên tâm hỏi: "Cô lại đến kỳ rồi à?""Anh hại tôi bị cảm rồi đây này.
"Công tắc như được mở ra, Giang Diệu Diệu không ngừng nói huyên thuyên với Lục Khải Minh.
"Bảo anh đừng khách khí, anh đúng thật không hề khách khí chút nào, anh coi giường tôi là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-xuyen-vao-truyen-mat-the/4428341/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.