"Tôi cảnh cáo anh không được giở trò lưu manh!"Lục Khải Minh: "!.
Đồ thần kinh.
"Không ăn thì không ăn, anh ta đi ngủ vậy.
Lục Khải Minh bước lên lầu, Giang Diệu Diệu nghĩ đến một chuyện, liền chạy theo nói:"Anh không được ngủ ở giường của tôi, cũng không được tuỳ tiện vào phòng tôi, ra phòng khách ngủ.
""Ở đó không có chăn.
""Đợi tý.
"Cô đi vào phòng ngủ cầm ra một cái gối và một cái chăn lạnh mùa hè ném cho anh.
"Cho anh, xem như tôi hào phóng.
"Lục Khải Minh cầm cái chăn mà không nói nên lời: "Bây giờ là tháng ba mà.
"Để anh đắp chăn mùa hè ngay giữa mùa đông, đến đêm chắc anh ta sẽ lạnh cóng mà chết mất.
Giang Diệu Diệu lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi biết, nhưng tôi chỉ chuẩn bị có mấy cái chăn như vậy, cũng không thể nhường cho anh chăn của tôi được.
Anh khoẻ hơn tôi rất nhiều, nhất định có thể sống sót.
"Lục Khải Minh không nói nên lời, bước vào phòng khách và đứng thẳng người.
Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, để tự thưởng cho mình, cô nằm trên giường, mở sách điện tử đọc nửa tiếng đồng hồ.
Hôm nay cô dậy rất sớm, lại hiếm lắm mới có một ngày bận rộn như thế, vì vậy đọc sách xong liền ngủ ngay, mãi cho đến chập tối mới tỉnh dậy.
Hoàng hôn mờ ảo, trong biệt thự không có đèn, trong ánh sáng yếu ớt của phòng khách, cô nhìn thấy một bóng người lẻn vào tầng hầm.
Ngay lúc đó Giang Diệu Diệu còn tưởng là zombie đột nhập, định quay đầu bỏ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-xuyen-vao-truyen-mat-the/4428320/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.