Chương trước
Chương sau
Có thể nói hôm nay là ngày đầu tiên Phương Trường được trải nghiệm cảm giác tăng ca.
Nếu như có ai đó hỏi "Bạn cảm thấy thế nào khi tăng ca tại một công ty ngụy trang, và trong đó chỉ có hai người là bạn và tổng giám đốc?" thì Phương Trường sẽ không chần chờ mà trả lời luôn....
Hai chữ thôi —— rất đói.
Nguyên một ngày hôm nay cậu chỉ ăn chút bánh lót bụng, ngay cả nước cũng chẳng kịp uống được mấy ngụm.
Sáng thì bị Phạm Văn Hiên quấy rầy. Trưa thì tất bật vứt anh ta vào khách sạn, đến chiều mới kịp ăn miếng bánh đã phải vội vàng chạy về công ty tăng ca đến tận đêm.
Nhưng hôm nay tăng ca không phải vì cống hiến cho công ty, mà là cho chính bản thân cậu. Chính vì thế Phương Trường mới không dám phun ra câu "Tạm biệt" với boss đại nhân để nhanh chóng đi ăn. Vừa nghe Lệ Minh Viễn nói, cậu vừa ôm bụng tránh để cho cái dạ dày phản chủ kêu lên không đúng lúc.
Nguyên một tầng lầu chỉ vang vọng tiếng giảng giải của boss đại nhân.
Bây giờ chỉ cần có con ruồi bay qua thì boss đại nhân cũng nghe thấy, chứ đứng nói đến tiếng bụng đói kêu.
Lệ Minh Viễn: "Sau khi kết ấn, linh khí sẽ hội tụ đến một điểm..."
Phương Trường cố gắng quên đi cái đói, tập trung vào những lời boss đại nhân nói.
Lệ Minh Viễn: "Khí lạnh sẽ chảy trong mạch máu, lúc đó nhớ phải cảm nhận kỹ...."
A —— kỳ thực giọng nói boss đại nhân cũng rất êm tai nhưng mặt đẹp nên người ta thường ít để ý đến ưu điểm này.
Lệ Minh Viễn: "... Chú ý phân biệt các loại trùng."
Phương Trường:..... ĐM!! Trời đất ơi!! Nó sắp kêu rồi!! Không!! Á!!!!!!
Trải qua một ngày mệt mỏi, cuối cùng dạ dày cũng không chịu nổi nữa mà đứng lên biểu tình.
Rắm càng nín càng lớn thì cơn đói cũng vậy, càng nhịn dạ dày kêu càng to.
Tóm lại, âm thanh vang lên như chuông đồng này đã cắt ngang cuộc trò chuyện bổ ích của hai thầy trò.
Sau tiếng kêu to không thể nào to hơn, Phương Trường hận không có chỗ nào để chui xuống, chỉ muốn chết ngất luôn ngay tại đây.
Chết rồi. Phương Trường lạnh gáy. Hiếm khi boss đại nhân không ném sách cho cậu tự đọc mà tỉ mỉ ngồi giảng giải. Bị cắt ngang thế này thì liệu anh ấy có tức giận không!?
Trời ạ, đều do cái dạ dày phản chủ này hết!!
Có điều, phản ứng của Lệ Minh Viễn lại nằm ngoài dự đoán của Phương Trường. Hắn xoa xoa mi tâm, "Tôi quên mất cậu chưa biết Ích cốc." Dứt lời, hắn lại cúi xuống nhìn đồng hồ.
Ánh mắt Phương Trường bất giác nhìn theo động tác của Lệ Minh Viễn mà chú ý đến cái đồng hồ vàng kia. Đúng là cao nhân mà, đeo đồng hồ vàng to đùng thế nhưng chẳng thấy thô chút nào.
Lệ Minh Viễn: "Đến giờ này rồi cơ à.... Trọng tâm tôi nói hết rồi đấy, phần còn lại cậu tự nghiên cứu. Được rồi, đến đây ăn cơm rồi về."
"Vâng" Phương Trường ôm sách, đang định cúi người chào thì....
Cái gì cơ? "Đến đây ăn cơm" chứ không phải "Về nhà ăn cơm"? Boss đại nhân có nhầm không vậy!!?
Phương Trường ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lệ Minh Viễn. Chớp mắt, bỗng nhiên từ đâu ra có thêm một bàn mãn hán toàn tịch.
!!
Trước ánh mắt còn đang ngỡ ngàng của Phương Trường, Lệ Minh Viễn đứng lên cài lại tay áo: "Ăn xong rồi về nhà đi. Không phải trả tiền đâu."
Vốn Phương Trường định cự tuyệt nhưng mùi thức ăn quá hấp dẫn, cậu thèm đến nhỏ dãi luôn rồi.
Chẹp ——
Không kìm lòng nổi, Phương Trường lấy tay che miệng, ra sức mà nuốt nước bọt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn boss đại nhân luôn. Có vẻ nuốt nước bọt rồi nuốt luôn câu "Không cần đâu, tôi về nhà ăn được rồi.", Phương Trường hạ quyết tâm, tặc lưỡi ngồi xuống.
"À thì....Boss đại nhân, anh không ăn sao?" Phương Trường vốn định hỏi đồ ăn anh biến ra kiểu gì!? Nhưng nhớ trước mặt mình là chân nhân khó dò nên đành thôi, đại lão không gì không làm được.
Lệ Minh Viễn từ chối: "Tôi Ích cốc."
Phương Trường: "Ồ ồ, thôi vậy." Đương nhiên rồi, đại lão thì phải biết Ích cốc chứ. "Vậy anh không ăn sao? Tiếc quá!!"
Lệ Minh Viễn đột nhiên dừng bước.
Trong khi đó, toàn bộ sự chú ý của Phương Trường đều dồn vào bàn đồ ăn kia cả rồi. Người ta thường bảo, đã là nhân viên thì phải luôn chú ý tới nhất cử nhất động của sếp còn tùy thời nịnh hót, vậy mà Phương Trường cứ thấy ăn là sáng cả mắt lên.
"Ồ, thơm quá!! Hay anh nếm thử một miếng hẵng đi?"
Đại lão Ích cốc nhiều năm hôm nay phá luật, ngồi lại vào ghế, "Cũng được."
Từ đâu trên tay Lệ Minh Viễn biến ra một đôi đũa, bày ra bộ dáng chuẩn bị ăn.
Phương Trường nhìn boss đại nhân trước mặt mà đầy ngơ ngác. Mời lịch sự vậy thôi mà anh cũng đồng ý thật ấy hả?
Đêm nay đặc biệt thật đấy, đây là lần đầu tiên Phương Trường tăng ca, và cũng coi như đây là buổi liên hoan đầu tiên của toàn công ty.
Ban đầu, Phương Trường còn muốn giữ kẽ với boss đại nhân nên ăn rất từ tốn, càng về sau, cậu dường như quên mọi thứ xung quanh mà dốc hết nhiệt huyết ra để ăn.
Sau đó, Phương Trường vác theo cái bụng no tròn về nhà, ngủ một giấc ngon lành đến.... nửa đêm.
Tại sao lại chỉ ngủ đến nửa đêm thôi á?
Bởi vì đúng thời khắc Phạm Văn Hiên mò đến nhà cậu hôm qua thì điện thoại đột nhiên vang lên!!
Phương Trường: "....."
"Alo?"
Đầu bên kia chỉ có sự im lặng, không một ai lên tiếng.
"Alo ai vậy? Không nói là tôi cúp đấy nhé."
Đầu bên kia chỉ nói một câu: "Xin lỗi ——" rồi cúp.
Phương Trường không hiểu ra sao, nhưng bây giờ cậu đang rất buồn ngủ, không đủ sức để nghĩ nên lại nhắm mắt.
Chẳng ngờ, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.
Phương Trường: "Bắt máy, bật chế độ rảnh tay."
Ngay sau đó là giọng dì Hai vang lên: "Phương Trường đấy à? Hôm nay Văn Hiên nhà dì có chuyện gì vậy?"
Phương Trường lim dim, lại trở mình: "Không có chuyện gì đâu ạ."
Dì Hai: "Từ lúc nó trở về là vào phòng luôn, không hề nói lấy một câu nào..."
Phương Trường bám chặt gối, bực bội ném điện thoại di động xuống đất rồi ra lệnh: "Cúp!!"
Nhưng điện thoại của Phương Trường đâu phải bình thường, nó đường đường là một con robot có cảm xúc.
Đang nhiên đang lành bị ném, điện thoại di động liền mất hứng.
Thế là ——
Dì Hai: "Cúp! Là sao?"
Điện thoại di động không thèm tự cúp cho cậu luôn!!
Phương Trường tỉnh ngủ, nhanh chóng nhảy xuống, khom lưng nhặt chiếc điện thoại đang giận dỗi kia lên, cung kính đặt lên tai: "Không ạ, cháu định khuyên dì gần đây an ủi anh ấy một chút, có lẽ tâm tình không tốt thôi."
Dứt lời, Phương Trường tự tay cúp máy.
Sợ điện thoại giận dỗi mình rồi lên cơn, Phương Trường quyết đoán rút sim ném sang một bên. Thanh lịch nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, Phương Trường lái xe đến nhà dì Hai. Lâu lắm rồi cậu mới sang đấy. Đến nơi thì đúng lúc dì vừa đi dạo về, đang định lên nhà.
Đợi lúc dì Hai đưa tay ra mở cửa, ngay lập tức, Phương Trường túm lấy cổ tay bà.
Quả nhiên, sự lạnh lẽo ấy truyền thẳng đến tim gan.
Phương Trường nhớ lại phương pháp boss đại nhân chỉ dạy hôm qua, thuận lợi rút ra một con sâu màu đen.
Con sâu không còn, dì Hai lập tức té xỉu.
Phương Trường đỡ lấy dì Hai, dìu bà vào sofa ngồi. Cậu vận linh khí, một tay khống chế con sâu đen, một tay hớt vài giọt nước trà trong ấm.
Sau đó, Phương Trường kết ấn, thả con sâu vào một cái tách, lại tưới nước trà lên.
Xong xuôi, Phương Trường ngồi xổm xuống, nín thở chờ đợi kết quả.
Kỳ lạ. Nước trà không kết thành dòng mà chảy theo một hướng cụ thể như lời boss đại nhân nói, nó cứ tràn ra, đọng lại trên mặt bàn thành một vũng.
Đây là tình huống gì vậy?
Phương Trường chờ đợi, nhưng có vẻ nó chỉ đọng trên bàn chứ không xảy ra thêm tình huống gì nữa.
Theo lý thuyết mà nói, nước trà sẽ kết thành dòng rồi chảy đến vị trí những con Ác trùng khác, đặc biệt là Ác trùng mẹ. Tuy nhiên, sách cũng nói nếu nước trà chỉ tràn ra mà không kết thành dòng thì chứng tỏ Ác trùng này tự tìm đến, không ai nuôi cũng như không có trùng mẹ ký sinh gần đây.
Boss đại nhân nhầm rồi chăng?
Phương Trường gãi đầu. Sao có khả năng?
Chắc chắc boss đại nhân không thể phạm sai lầm được. Cứ đinh ninh như thế, Phương Trường dìu dì Hai vào phòng rồi gọi điện thoại cho chú: "Dì Hai buồn ngủ nên về phòng rồi, khi nào dì tỉnh chú nhớ dặn: Phương Trường nó về trước nhé."
Nguyên một buổi sáng hôm đó, Phương Trường đến thăm từng họ hàng một nhưng không kiểm tra ra được là ai bị Ác trùng ký sinh.
Xem ra Ác trùng chỉ ở trên người hai mẹ con dì Hai, hơn nữa còn ký sinh đã rất nhiều năm.
Có lẽ boss đại nhân trăm công nghìn việc nên hơi lẫn rồi.
Phương Trường cứ đinh ninh là thế, cậu lại mượn cớ thăm Phạm Văn Hiên để về nhà dì Hai lần nữa.
Lúc này chú đã về. Phương Trường nhìn vào bàn trà, vẫn chưa có gì bất thường xảy ra, ngay cả vũng nước kia cũng đã được lau sạch.
Phạm Văn Hiên ra khỏi phòng, chạm mặt Phương Trường, anh ta không nói tiếng nào, lại quay người trở về.
Phương Trường:...
Chú lúng túng, không biết nói gì cho phải: "Cháu xem đi, haizzz, đứa nhỏ này là thế đấy, cháu đừng chấp nhặt với nó. Lại đây ăn mấy quả nho nào, chú mới mua đấy, rất ngọt luôn."
Phương Trường khua khua tay: "Dạ, cháu cảm ơn ạ, nhưng cháu còn nhiều việc, không ngồi lâu được đâu ạ." Nói dứt lời, Phương Trường đứng lên, quay đầu nhìn về căn phòng kia.
Phương Trường nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy mình không ưa nổi cái nết của người anh họ Phạm Văn Hiên này, chỉ vì anh ta mà hai đêm liền cậu mất ngủ. Không thể chấp nhận nổi!!!
Thế là thừa dịp chú Phạm không để ý, Phương Trường nhanh tay tặng cho Phạm Văn Hiên một lá bùa "Mắt âm dương". Xong việc liền dời đi.
Cái tên nói lên tất cả, tấm bùa này có thể khiến người được "tặng" không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy một vài thứ khá kích thích.
Giận thì giận thật, nhưng Phương Trường đâu thể gọi người đến đánh cho hai mẹ con dì Hai một trận, vậy nên cứ dùng bùa này giáo huấn Phạm Văn Hiên chút đi.
Phương Trường vừa dời đi chưa được bao lâu thì từ trong phòng Phạm Văn Hiên vọng ra một tiếng thét thất thanh.
Hai chân Phạm Văn Hiên nhũn ra, anh ta sợ hãi lết người ra ngoài: "Cha, cha, cha ơi...Nhà chúng ta bị ma ám!!"
Cha Phạm thả tách trà trên tay xuống: "Con nói cái gì?"
"Trong phòng ngủ của con kín ma rồi! Người treo cổ, người chết đuối...."
Cha Phạm lại gần, sờ trán con trai: "Sốt rồi à?"
Phạm Văn Hiên lắc đầu, né bàn tay cha: "Không, con không sốt..."
Phạm Văn Hiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy có cái gì đó trên bàn trà nhà mình: "Bàn trà nhà mình rò nước ạ?"
"Vớ vẩn, bàn đá hoa cương thì rò nước thế nào được?"
"Nhưng mà...." Phạm Văn Hiên giữ nguyên tư thế, cố quan sát vũng nước kia.
Rõ ràng, vũng nước đột nhiên ngấm xuyên qua bàn trà, kết thành dòng rồi nhanh chóng bốc hơi.
Trên đường trở về nhà, Phương Trường nhận được tin nhắn của boss đại nhân. Ý chính là Lệ Minh Viễn muốn cậu nhanh chóng tu luyện lên trúc cơ, vậy nên cần mở livestream trong thời gian ngắn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.