Dì Hai gặng hỏi mãi mà Phương Trường cũng chẳng thèm hé răng, cuối cùng cũng bất lực ra về. 
Phương Trường biết chắc rằng dì Hai chẳng giữ mồm giữ miệng nổi đâu, tầm mấy ngày nữa cả hàng cả tổng sẽ biết việc cậu bị đuổi ở trường học để rồi bây giờ phải về làm một công việc ất ơ nào đó ngay. 
Thôi thì đành tự thú trước để mong ân trên khoan hồng vậy. 
Canh đúng thời khắc đấng sinh thành nhà mình vừa nghỉ trưa dậy xong, tâm tình khá thoải mái rồi Phương Trường mới dám bấm số gọi về. Cậu vô thức bày ra một tư thế đường đường chính chính nhất rồi mới áp điện thoại lên tai. 
Chưa kịp chảo hỏi thì cha đã rào trước: "Con có thiếu gì không?" 
Phương Trường: "Há?" 
Cha Phương Trường lên tiếng: "Ý cha là mày còn đủ tiền tiêu không? Nếu không thì để cha mày gửi cho, năm nay lương hưu vừa tăng." 
Phương Trường: "Uầy, biết ngay là sếp rất quan tâm đến tiểu đệ mà. Lòng sếp bao la như biển lớn, rộng như sông sâu...." 
"Thôi tắt văn, bớt nịnh dùm. Sếp tri kỉ với mày như vậy thì đừng dông dài nữa, vào vấn đề chính đi, nói, hiện tại con đang làm gì!?" 
Phương Trường: "..." 
"À đấy, dạo này cũng không thấy gọi về nhà đâu nhé, nếu không biết còn tưởng chúng ta thiếu người nhang khói cơ đấy." 
Phương Trường lệ chảy ròng ròng: "Cha à, cha đổi cách chửi mới rồi sao?" 
"Cái thằng này...Thế rồi tại sao lại gọi về!? Tưởng thiếu tiền chứ? Xưa nay ăn quả đắng ở ngoài cũng không hề về than vãn cơ mà, sao hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-vi-dien-phong-phat-song-truc-tiep/910698/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.