Chương trước
Chương sau
Thế nhưng trong thời điểm khẩn cấp như vậy, còn thừa thời gian để cho hắn đấu tranh nội tâm sao??
Phương Trường liền quyết định.
Cứu!!
Phương Trường cắn răng, cúi đầu nhanh chóng xem lại hết thảy vật phẩm khen thưởng của mình.
Đầu tiên, hắn xem xét "Dược phẩm tăng cường chức năng thân thể".
Phương Trường cẩn thận tỉ mỉ đọc toàn bộ dữ liệu bao quát cùng tác dụng phụ của nó ghi trong phòng livestream, yên lặng tính toán một chút, quyết định hủy bỏ phương án trực tiếp uống cạn dược phẩm đi cứu người. .
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
"Dược phẩm tăng cường chức năng thân thể", công dụng như tên, chính là rèn luyện cơ thể của người sử dụng lên cấp độ cao nhất.
Chỉ có điều, tác dụng phụ của nó là đau nhức toàn thân một ngày.
Nếu tăng liều lượng thì mức độ đau nhức cũng tăng theo.
Mà Phương Trường tính toán phản ứng của cơ thể thì 5 bình như thế cũng không đủ.
Chí ít thì 10 bình mới có khả năng cứu người.
Có lẽ, ngay chỉ sử dụng 5 bình thì hắn cũng không chịu nổi, sự đau đớn đó vượt quá mức nhân loại có thể chịu đựng được, hướng dẫn cũng ghi rõ không được dùng quá 5 bình trở lên.
Vậy nên, Phương Trường không thể cưỡng ép bản thân sử dụng 10 bình dược liệu đi cứu người.
Hắn rất hiểu rõ bản thân.
Mức độ chịu đựng của thân thể hắn cũng chỉ như người bình thường, những thứ người bình thường không chịu được thì hắn cũng không chịu được, nên nếu sử dụng dược liệu thì ngay cả bản thân còn không cứu nổi chứ đừng nói là cứu người khác.
Cho nên, nếu muốn uống những thứ dược phẩm này, nhất định phải có thuốc tê kìm hãm cơn đau.
Nghĩ ra phương pháp để sử dụng "Dược phẩm tăng cường chức năng thân thể", hắn lại bắt đầu lục lọi trong đống vật phẩm khen thưởng.
Loại thuốc tê ấy không cần lập tức khiến hắn hết đau, chỉ cần mấy phút là được——
Phương Trường dò xét lại xem trong chỗ vật phẩm khen thưởng có thứ thuốc tê như thế không.
Rất nhanh, hắn cũng tìm được một loại dược phẩm tương tự như thế.
Đọc tác dụng phụ của dược phẩm đó một lần, Phương Trường yên lặng tính toán tính khả thi của kế hoạch. Nếu có hai cái dược phẩm này ở đây, có lẽ hệ số thành công của kế hoạch cao hơn. Hai cái là đủ rồi.
Về phần hậu quả mà thân thể phải gánh chịu...
Phương Trường nở nụ cười. Những điều đó đợi đến khi lui ra khỏi phòng livestream hẵng tính đi.
Hắn khẽ cắn môi, động viên không để cho chính mình nao núng, một mạch dốc hết 10 bình "Dược phẩm tăng cường chức năng thân thể" vào cổ họng.
Kế hoạch bắt đầu!!!
【 Trời ơi, streamer, cậu không muốn sống nữa? 】
【10 bình uống cùng một lúc, cậu chắc chắn sẽ không chịu được mà mất đi ý thức, dần dần tử vong đấy.】
【Ha ha, mọi người lại đây xem streamer không biết tự lượng sức mình, chui đầu vào chỗ chết kìa!!】
【 Streamer, cậu nhanh chóng rời phòng livestream đi tìm bệnh viện ngay thôi, vẫn kịp đấy!! 】
【 Hay là đi báo cáo cho hệ thống đi? 】
【 Tôi đã báo cáo rồi, không cần cám ơn.】
Phương Trường không nhìn đạn mạc.
Cho tới bây giờ, hắn hoàn toàn không có thời gian để ý những chuyện khác.
Uống thuốc xong, hắn dựa vào vách tường, thầm đếm, khoảng 10 giây sau, bắp thịt bắt đầu hơi nhói lên.
Mười lăm giây sau, dường như bắp thịt bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
Phương Trường nghiến răng, khớp tay bị nắm đến trắng bệch.
Không, vẫn chưa đủ.
Phương Trường cắn răng tiếp tục nhẫn nhịn.
Hai mươi giây sau, đau đớn kịch liệt, cơ hồ dây thần kinh của hắn đang căng ra, sắp đứt.
Thời gian trôi qua dài tựa thế kỉ.
Toàn thân từ trên xuống dưới, không một nơi nào không đau. Thứ đau đớn này so với cả người lăn trên đinh nhọn còn thống khổ hơn gấp bội.
Phương Trường nhịn đau, kiên trì nhẫn nhịn tới những giây cuối cùng.
Cửa WC bật mở——
Một giây cuối cùng của thí nghiệm!
....1...0.Chính là hiện tại!
Phương Trường lấy cái dược phẩm áp chế nỗi đau kia ra, một mạch uống hết hai lọ.
Cảm giác nhói đau biến mất, thay vào đó là một luồng sức mạnh khổng lồ cuộn trào trong cơ thể
Thân thể trở nên nhẹ nhàng, có cảm giác tùy tiện nhảy một cái cũng có thể nhảy lên ba tầng lầu.
Cảnh vệ vẫn đứng ở cửa chờ Phương Trường, thấy hắn đi ra, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở "Quý khách, để tôi đưa cậu trở về phòng —— ".
Trong mắt Phương Trường, động tác đưa tay qua của cảnh vệ giống như thước phim quay chậm. Hắn nghiêng người một cái, tránh được tay cảnh vệ.
Cảnh vệ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Phương Trường. Hắn ta vô cùng khó hiểu, rõ ràng sắp đụng tới người đối phương, kết quả một giây sau tay hắn ta liền rơi vào khoảng không.
Phương Trường biết thời gian của bản thân không nhiều, lắc mình né người cảnh vệ, nhanh chóng tiến về phía trước.
Mấy người cảnh vệ đứng đằng xa cũng thấy động tác của hắn, liền quát lớn "Trở về!"
Phương Trường coi như gió thoảng bên tai.
Linh hoạt lắc mình mấy cái, hắn dễ dàng tránh được đám cảnh vệ chặn đường.
Thân thể ngày càng nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất. Phương Trường biết đây là lúc dược liệu giảm đau phát huy tối đa công dụng, nhưng chỉ có thể duy trì trong mười phút. Sau mười phút, tác dụng phụ của dược liệu giảm đau cùng "Dược phẩm tăng cường chức năng thân thể" sẽ đồng thời phát tác. Trong khoảng thời gian trước khi nó phát tác, hắn phải cứu được người ra, nếu không thì phải trực tiếp chờ chết cùng bọn họ.
Tính toán một chút, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Hắn cũng không quản nhiều như vậy, nhanh chóng bám vào vai cảnh vệ chặn đường trước mặt, nhẹ nhàng dùng sức, thân thể xoay một vòng trên không trung, trực tiếp lộn vòng vào vòng vây.
Trong vòng vây, ngoài Tần Tri Trí, Lưu Khang Ninh, có một người đàn ông đeo kính gọng đen cùng một người nữa mặc đồng phục nhân viên công tác, khuôn mặt cùng vóc người khá phổ thông.
Ngoại trừ bé gái Vương Tử Thiến bị Tần Tri Trí ghìm chặt trong ngực, còn có thêm mấy con tin nữa.
Tần Tri Trí cầm súng trong tay, nòng súng trực tiếp nhắm ngay vào thái dương Vương Tử Thiến.
Một khi ai đó hàn động, gió thổi cỏ lay bất thường, Tần Tri Trí chắc chắn sẽ bóp cò súng. Thêm nữa, Lưu Khang Ninh cũng đang cầm trong tay một khẩu súng nhắm vào mấy con tin đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Trong tay người đàn ông mặc đồng phục nhân viên công tác nắm một thanh trường đao trắng, nhìn màu sắc có thể đoán nó bằng gốm sứ, nhưng sắc lẹm. Trên lưỡi đao vẫn còn dính máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Phương Trường chỉ liếc mắt cũng đoán ra được nguyên nhân gây ra cái thanh âm như gốm sứ rơi vỡ ở khu vực cấm kia chắc hẳn từ người này.
Bàn tay cô bé Vương Tử Thiến bị lũ người vô nhân tính này chặt đứt một ngón, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài.
Năm người, hai súng một trường đao.
Ở đây, cái khó đối phó nhất là nòng súng đang chĩa vào tử huyệt của cô bé Vương Tử Thiến.
Kể cả khi tốc độ của Phương Trường có nhanh hơn nữa, cũng không thể đọ lại với đường đạn.
Thân thủ gọn gàng của Phương Trường thu hút sự chú ý của mọi người.
Bây giờ Phương Trường có hóa thành tro, thì Tần Tri Trí cũng nhận ra.
Tần Tri Trí thấy Phương Trường, cỗ lửa giận trong lòng liền ngùn ngụt bốc lên.
Ngay sau khi Xuân Đức Hải đi theo Phương Trường, trên đường trở về, hắn ta cùng Lưu Khang Ninh bị Khổng Duệ Lợi ngăn lại, thông báo tổ chức đã bị bại lộ. Khổng Duệ Lợi thông qua quản chế, biết được vị trí của Lưu Khang Ninh cùng Tần Tri Trí, muốn nhanh chóng đi tìm rồi giúp hai người che giấu thân phận.
Thế nhưng không nghĩ tới, tốc độ của hắn ta nhanh, cũng chỉ là so những người khác nhanh hơn một bước mà thôi. Ba người mới đi được vài bước, liền bị bao vây cùng với Phương Hàm Sướng, chính là cái người kính gọng đen kia.
Đến lúc này, Tần Tri Trí ngẫm lại, mới phát hiện kế hoạch thất bại là do đoạn đối thoại bị lộ qua bộ đàm.
Tần Tri Trí và Lưu Khang Ninh đều kiểm tra, bộ đàm của hai người bọn họ không có vấn đề gì, hơn nữa bộ đàm của Tần Tri Trí còn được nối sóng trực tiếp với tổ chức. Bên Xuân Đức Hải còn không có bộ đàm, nên không còn nghi ngờ gì nữa, người làm lộ đoạn đối thoại chắc chắn là Phương Trường.
Thấy Phương Trường nhảy vào, lửa giận trong lòng Tần Tri Trí bốc lên ngùn ngụt.
"Mày vẫn có gan xuất hiện?!! Tới chịu chết??"
Phương Trường tiến về phía trước vài bước.
Hắn đè thấp giọng, nói cho một mình Tần Tri Trí nghe, ngữ khí vô cùng trào phúng "Chịu chết? Ha ha... Tao tới để xem chúng mày chết như thế nào."
Tròng mắt Tần Tri Trí đầy tia máu, sát khí dữ tợn bắn tứ tung bốn phía.
Hắn ta lại dí mạnh súng lên thái dương Vương Tử Thiến "Bớt giả trân đi! Mày tới là để cứu con nhóc này?"
Phương Trường nhún nhún vai "Không phải, tao đến cổ vũ mày nổ súng."
"Có cái rắm!" Tần Tri Trí kích động, cầm súng lục gõ lên trán cô bé một phát.
Phía sau Phương Trường đã loạn thành một đoàn, nghe thanh âm, có lẽ mẹ Vương Tử Thiến đã ngất đi rồi.
Phương Hàm Sướng kéo Tần Tri Trí một cái "Bình tĩnh."
Sắc mặt bốn người trong vòng vây vô cùng khó coi, rục rịch như muốn hành động.
Phương Trường coi như không thấy mấy động tác ấy "Một núi không thể chứa hai hổ, tao không thể để có hai nơi đồng thời sản xuất thứ đó... Tao nhắc lại, tao tới là để xem chúng mày chết như thế nào. Xuân Đức Hải đã chết, hiện tại chỉ còn lại mấy người chúng mày. Người phía bọn tao cũng chưa bại lộ, chút nữa bọn họ sẽ tới tiễn chúng mày xuống suối vàng ngay đấy. Có thấy vui không?. Tưởng tượng đi nào, chúng mày sẽ phải táng thân nơi đây, hơn nữa, thời điểm đó chẳng may có con tin nào trúng đạn lạc thì chỉ cần quăng nồi cho chúng mày là xong, dù sao người chết cũng vô tri —— "
Nói xong, Phương Trường quay người, dự định trực tiếp rời đi.
"Tao đặc biệt tiễn mày xuống suối vàng trước!!"
Tần Tri Trí bị Phương Trường kích thích, hai mắt hận ý hằn lên những tia máu đỏ lừ, trên trán nổi đầy gân xanh.
Không chút chần chừ, hắn ta chĩa thẳng vào bóng lưng của Phương Trường, nổ súng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.